Hứa Trúc Linh cũng nhiệt tình theo dõi bộ phim.
Trước đây thì mọi người đều rất tò mò không biết hai người có sự khác biệt lớn về tính cách như thế mà tại sao lại có thể sánh bước bên nhau.
Nhưng mà khi nhìn thấy cả hai liên tiếp xuất hiện cùng nhau thì họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hứa Trúc Linh cười cười nói nói, nhưng mà ánh mắt của Cố Thành Trung vẫn nhìn cô và không bao giờ đi chệch hướng.
Những gì cô nói thì anh sẽ ghi tạc trong lòng và trả lời một cách nghiêm túc.
Dường như trong mắt anh không có chỗ cho cái khác, chỉ có thể chứa được Hứa Trúc Linh mà thôi.
Mọi người đều biết, Cố Thành Trung luôn có hai mặt.
Đối mặt với vợ mình thì nhu tình như nước, còn khi một thân một mình thì lạnh như băng.
Hứa Trúc Linh đã xem xong một vài tập phim truyền hình trong giờ nghỉ trưa với mọi người, đồng thời vừa xem vừa ăn, vô cùng vui vẻ.
Lúc này thì Cố Thành Trung cũng đã hoàn thành công việc của mình và đi tìm cô.
“Xin chào tổng giám đốc Cố!”
Tất cả mọi người đều đứng lên, không ai dám thở mạnh một cái, luôn luôn cung kính.
Cố Thành Trung khẽ gật đầu, không thèm nhìn một cái cứ như vậy đi về phía Hứa Trúc Linh.
Cô nghiêm túc nhìn chằm chăm màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên: “Mọi người đều chào hỏi anh đó, sao anh không đáp lại?”
Cố Thành Trung nghe xong thì nói: “Anh gật đầu rồi”
“Không lễ phép gì cả! Gật đầu là được rồi sao? Họ sẽ chào anh rồi thì anh cũng phải chào họ chứ”
“Không được, không được, cô quá khách sáo rồi!” Mọi người sợ hãi nói.
Nhưng Cố Thành Trung mà đã gật đầu và nói với họ: “Xin chào mọi người.”
Mọi người kinh hãi: “Tổng… tổng giám đốc Cố, anh khách sáo quá”