“Này, đừng có mà không hiểu quy tắc, tao tới trước.”
“Biết rồi đại ca, em đây không phải sắp không khống chế nổi rồi sao? Đại ca, đại ca có thể nhanh một chút, mấy anh em bọn em đều đang đợi.”
Lão Tây trợn mắt nhìn anh ta: “Mày thật là một tên lải nhải lắm lời, vội vàng như vậy, sao còn không mau đi trải giường cho tao?”
“Được, em đi trải giường ngay bây giờ.”
Nói là trải giường nhưng thực chất là trải đệm xuống đất, sau đó phủ thảm lên, làm cho bằng phẳng.
Mấy tên đàn ông ném thẳng Dương Quân Như lên thảm.
Bởi vì tay chân bị trói nên dù Dương Quân Như muốn chạy cũng không chạy được, liên tục lùi lại phía sau.
Nhưng nhà kho là một nơi chỉ rộng có vậy, có thể lùi đến đâu được chứ?
Cuối cùng, Dương Quân Như co quắp lại trong góc, thân thể lấm lem, quần áo xộc xệch, đầu lắc như trống lắc, nước mắt chảy ròng ròng.
“Đừng, cầu xin các anh, đừng.”
“Các anh tha cho tôi, tôi hứa sau khi ra ngoài sẽ không báo cảnh sát, tôi sẽ không nói gì cả.”
Lão Tây vui vẻ.
“Em gái, em đừng sợ, anh đây sẽ không lỗ mãng quá đâu, chỉ cần em phối hợp tốt, anh sẽ chỉ khiến em sung sướng như lên trời thôi.”
Đang nói, anh ta vừa cởi cúc áo vừa đi về phía Dương Quân Như.
Nhìn con ác quỷ đang đi đến kia, Dương Quân Như tuyệt vọng.
“Đừng qua đây, anh đừng qua đây.”
“Anh muốn làm gì? Đừng, cầu xin anh, đừng mà.”
“Buông tôi ra, a…!”