Triệu Nhan Nghiên biết thói quen của tôi, móc tiền từ trong túi ra, cầm 2000 đồng, nói:
“Tổng cộng 3 bộ 2000 nhé.”
Ông chủ thấy tiền mặt, mừng còn không hết nữa là, giờ bán đi, sau này biết đâu không bán được nữa.
Lý Thiếu Kiệt khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái, ý nói tôi là người ăn cơm chùa, tôi đương nhiên không thể làm gì được, chỉ hung hắn liếc nhìn hắn một cái. Lý Thiếu Kiệt móc ra một tập tiền mới cứng, trả tiền.
Tôi đồng thời chọn thêm 3 bộ kính, giày, bao cổ tay, bao đầu gối dùng để trượt tuyết, những cái này giá rẻ mà chất lượng lại tốt.
Lý Thiếu Kiệt cung học theo tôi, mua 1 số thứ đồ này, nhưng toàn mua phải hàng chất lượng thấp.
Những người khác thì được Hàn Băng Phong thuê dụng cụ hộ, tôi nhìn qua một chút, chất lượng cũng được, cũng có thể đảm bảo an toàn.
Muốn tới đỉnh núi trên khu trượt tuyết, phải ngồi xe cáp treo, một xe cáp treo chỉ ngồi được hai người, không biết Triệu Nhan Nghiên có cố ý hay không, mà lại đẩy Trần Vi Nhi vào trong xe của tôi, rồi dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn tôi một cái.
Xe cáp chậm chậm chạy theo dây cáp lên đỉnh núi, dưới chân chúng tôi là không gian cao tới mấy trăm thước.
Mặc dù xe cáp đã bịt kín, nhưng Trần Vi Nhi vẫn sợ hãi dán chặt vào người của tôi, bàn tay nhỏ bé thì nắm chặt tay vịn trên xe, vô cùng khẩn trương, cứ làm như nàng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Vi Nhi…” Tôi nói.
“Ừ.”
Trần Vi Nhi khẩn trương đáp, trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
“Cậu sợ độ cao à?”
Tôi nhìn thân thể của Trần Vi Nhi đang run lên nói.
“Ừ.” Trần Vi Nhi một lần nữa nhỏ giọng đáp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tôi đem bàn tay mình, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Trần Vi Nhi. Sau đó thuận thế ôm nàng vào trong lồng ngực.
“Đừng…”
Trần Vi Nhi vừa định đẩy ra tôi, vừa mới mở miệng thì xe cáp lại chấn động một cái. Trần Vi Nhi bị sợ đến nỗi nắm chặt tay tôi, khôn giãy giụa nữa, tùy ý để tôi ôm nàng.
Ở trên xe cáp có thể thấy được toàn cảnh Tây Tinh Sơn, cả một ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ, bởi vì sườn núi tương đối bằng phẳng, cây cối thưa thớt, đúng là thiên đường để trượt tuyết.
Tôi muốn cùng Trần Vi Nhi xem phong cảnh tuyệt đẹp này, nhưng mà Trần Vi Nhi vẫn nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra.
“Đến rồi.”
Tôi vỗ vỗ lưng của Trần Vi Nhi, xe cáp lúc này đã tới đỉnh núi.
Trần Vi Nhi lúc này mới mở mắt, thấy vẫn bị tôi mập mờ ôm lấy.
“A!”
Trần Vi Nhi theo bản năng kinh hô một tiếng, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của tôi.
Tôi tưởng là nàng sợ hãi, cho nên lại vội vàng ôm nàng vào, nhẹ giọng an ủi.
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên cũng tới đỉnh núi. Tiểu nha đầu cười hì hì từ trên xe nhảy xuống, đi tới trước mặt của tôi, liếc nhìn Trần Vi Nhi đang đỏ mặt, nói:
“Chị Vi Nhi, tên đại phôi đản này khi dễ chị hay sao?”
“Không có… Không có!”
Trần Vi Nhi bây giờ có thói quen sợ hãi mỗi khi Triệu Nhan Nghiên mở miệng nói, Đông Doanh Lệnh còn chưa bắt đầu, nàng đã 2 lần bi dọa, lần này là lần thứ 3 rồi.
Triệu Nhan Nghiên dường như hiểu rõ lòng mình như trong lòng bàn tay, nếu như nàng chỉ trích mình câu dẫn bạn trai nàng, thì mình còn thanh thản chút ít.
Nàng sợ nhất tình cảnh như bây giờ, Triệu Nhan Nghiên cái gì cũng biết rõ, không những tạo điều kiện cho mình với Lưu Lỗi, mà dường như còn ngấm ngầm đồng ý với Lưu Lỗi thì phải.
“Nhan Nghiên, đừng đùa nữa. Em có kẹo cao su không? Vi Nhi có chứng sợ độ cao, bây giờ vẫn chưa hết sợ.”
Tôi nhìn Trần Vi Nhi thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt.
Triệu Nhan Nghiên lấy kẹo cao su ở trong túi ra, chia cho tôi và Trần Vi Nhi, sau đó thì bản thân nàng cũng ăn một cái.
Năm 1995, kẹo cao su đã lưu hành thông dụng rồi, những người trẻ tuổi coi đây là một loại kẹo thời thượng, hay dùng thường xuyên.
Bởi vì trời lạnh, vị bạc hà làm cho trong miệng có chút lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt đã giãn ra không ít, sắc mặt mặc dù còn tái nhợt, nhưng những điểm hồng đã hiện lên.
Gió trên đỉnh núi tuyết, thổi bay mái tóc của Trần Vi Nhi lên không trung, trong lúc nhất thời, tôi nhìn nàng đến ngây người.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 103: Xe cáp treo