“Đúng rồi, phòng kia cũng không có, ngăn kéo nào em cũng mở ra xem cả rồi.” Vu Văn nói, rồi bước lại ngồi cạnh Du Hoặc, như thường lệ mà hỏi: “Anh….. Các anh xem sao rồi?”
Du Hoặc đang khom lưng lật album, nghe vậy thì ngón tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vu Văn nửa ngày trời.
“Nhìn, nhìn em làm gì?” Vu Văn ngờ nghệch.
“Sống lại rồi?” Du Hoặc hỏi.
Vu Văn gãi gãi đầu bảo: “Nè, lúc nào rồi, khả năng thích ứng của em trước giờ rất cao, cũng chỉ vừa mới tiêu hoá thôi. Dù sao….. à thì anh vui là được rồi.”
……
Sở Nguyệt ở một chỗ xa cười khì một tiếng: “Không nghĩ đến giám thị A lại có cậu em trai dễ thương thế cơ.”
Vu Văn nghe xong mặt đỏ gấc.
Nếu như cậu mà biết “dễ thương” trong miệng Sở Nguyệt lại là “ngốc nghếch” thì cậu chắc sẽ không thành quả gấc như vậy rồi.
“Phòng khách và tầng hầm cũng không có.” Du Hoặc nói.
“Kiểm tra phòng tạm giam chưa?” Dương Thư ở cạnh lẩm bẩm: “Chắc chỗ đó không có ai dám vào đâu nhỉ?”
“…… xem rồi, không có.” Du Hoặc đầu cũng không ngẩng, mặt không đổi sắc mà nói.
Ngô Lị và Thư Tuyết vừa xem xong hết các chỗ khác trên lầu một thì đi xuống, trong ánh nhìn trông ngóng của mọi người cũng chỉ đành lắc đầu bảo: “Bên bọn tôi cũng không có.”
“Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều mở kiểm tra hết rồi.” Thư Tuyết nói, “Cả hộp thư cũng mở xem luôn, thật sự là chẳng tìm thấy.”
Sở Nguyệt “chậc” một tiếng, bảo: “Vậy là không ở cái chỗ này của chúng ta rồi.”
“Ý chị là…… ở phòng thi của người khác sao?” Thư Tuyết rầu rĩ: “Vậy kiểm như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải đi xem từng cái từng cái một sao?”
Cô hình dung mình cứ như là phần mềm vượt tường lửa vậy.
Nhưng Sở Nguyệt lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, thành tích ở giai đoạn đầu tiên sẽ là cơ sở cho giai đoạn thứ hai, các phòng thi kia đều theo một chuỗi, cái này thì chị có kinh nghiệm hơn. Tới giai đoạn thứ hai là chúng ta có thể gặp những người ở phòng thi khác rồi. Không phải đề bài đã nói rồi sao, chỗ chúng ta đang đứng đây chính là một thị trấn ven biển kia mà.”
“Trước thì chúng ta cứ kiểm tra đề này cho xong đã.” Sở Nguyệt kết luận, cô quay sang một hướng nào đó, nói: “Sally và Sherry đúng không? Mẹ có nói với các em là bọn chị ở nhờ đây mấy ngày không? Có thể đi trước giờ chứ?”
Cách đó không xa, hai cái đầu nhỏ ló ra từ một căn phòng, nhìn vào bà dì đáng sợ này.
Căn phòng nọ không lớn, là một phòng sách, bên trong được đặt hai cái bàn học hoạt hình xêm nhau, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh dương, đúng chuẩn đôi bàn dành cho một đôi anh em.
Tần Cứu nhìn sang hướng tầng hầm: “Hai nhóc con này ở thư phòng từ khi nào vậy?”
“Không chú ý.” Du Hoặc cũng theo đó nhìn thoáng qua.
Lúc bọn họ từ tầng hầm đi lên, hai anh em còn đang đứng đâu đó ở cạnh cầu thang kia mà.
Chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ đổi chỗ mất rồi.
Sally nhìn chằm chằm vào người trong phòng khách, do dự một lát mới bước ra.
Cậu nhóc một tay cầm tờ giấy, một tay nắm tay em gái mình.
“Mẹ chưa có nói, nhưng các chị không thể đi.” Sally còn chưa vỡ giọng, giọng nói như một bé gái vậy, dường như chẳng có gì khác với Sherry.
Cậu nhóc quơ quơ tờ giấy trong tay mình, nói: “Ba mẹ để lại đề bài cho tụi em, mỗi ngày đều có một đề. Tụi em…… tụi em không biết. Các chị nhất định phải giúp tụi em.”
“Được rồi, đưa đề bài xem nào.”
Sally đặt tấm giấy lên bàn trà, sau thì để thêm một cây bút lông nữa.
Mọi người sửng sốt.
Bởi vì đó là một tờ giấy trắng, ở trên ngay cả một chữ cũng không có, càng đừng nói tới đề bài gì cho đặn.
“8 giờ tối mỗi ngày, là thời gian Sally và Sherry làm bài.” Sally nhìn đồng hồ treo tường nói.
Lời này xem như nhắc nhở mọi người, tới 8 giờ tối, tờ giấy này mới có thể xuất hiện đề bài.
Kiểm tra liên tục mấy bài với sự góp mặt của “phiếu trả lời”, đột ngột quay về phiếu trả lời bằng giấy hàng thật giá thật, còn có hơi không quen.
Du Hoặc hỏi Sally: “Bây giờ là thời gian gì?”
“Bây giờ là thời gian an bài phòng cho khách ạ.” Sally lễ phép nói: “Không an bài phòng cho khách, ban đêm sẽ không ngủ ngon.”
Sherry một bên phụ hoạ: “Ngủ không ngon đáng sợ lắm, Sherry sợ nhất là tỉnh dậy lúc nửa đêm đó.”
“Bọn anh có 8 người, các em sắp xếp thế nào?”
Sally ngẩng đầu, im lặng nhìn lên trên lầu.
Gác mái là phòng đồ chơi của hai anh em, đồ chơi tràn lan, người không thể ở.
Lầu hai thì có hai phòng, phòng bên trái là phòng của hai anh em, đặt một chiếc giường tầng, dưới đất chỗ chiếc giường là một tấm thảm nhung trắng tuyết phòng ngừa hai bé bị té ngã.
Phòng bên phải là phòng cho ba mẹ hai bé, có một chiếc giường lớn, trước mắt thì trống rỗng.
Lầu một thì phòng cho khách và thư phòng.
Phòng tạm giam ở tầng dưới cùng vẫn còn tàn dư hiệu lực, tạm thời thì không thể để ai ở được.
Mà nói chứ, hiện tại không chỉ có mỗi hai cái phòng, mà phòng khách lại vô cùng nhỏ.
Sally như rơi vào một đề toán khó xưa nay chưa từng gặp.
“Như vậy đi, phòng ngủ với phòng khách thì để phần các cô đi.” Tần Cứu nói với bốn cô gái: “Gắng chịu một chút, tốt nhất đừng ở một mình.”
“Còn các cậu?” Sở Nguyệt hỏi.
“Ngủ trên sofa được rồi.”
“Sofa không được.” Sally nâng cằm nói, “Khách thì nhất định phải ở trong phòng, mẹ có nói—”
Du Hoặc nghe lải nhải uy hiếp này mãi đến lùng bùng lỗ tai, đưa tay bịt miệng cậu nhóc.
Sally: “……”
“Được thôi, không ngủ ở sofa cũng được, thế thì đành chen chung chỗ với hai nhóc quỷ này vậy.” Tần Cứu nói.
Ngoại trừ Du Hoặc và Sở Nguyệt, những người còn lại đều ngây như phỗng.
Hai nhóc quỷ Sally và Sherry cũng ngơ ngác.
Du Hoặc thấy Sally nghẹn họng không nói đến tội, đành buông tay cho cậu nhóc một cơ hội nói chuyện.
Nhóc quỷ con này cất cái giọng the thé, thốt: “Các anh ngủ ở đâu cơ chứ?!”
Tần Cứu vỗ vỗ lên đầu cậu nhóc, đáp: “Ngủ phòng của em, yên tâm, không có giành giường tụi em đâu, bọn anh có thể ngủ dưới đất.”
Vu Văn nuốt trọng cả ngụm nước miếng.
Ngủ dưới đất trong phòng hai con quỷ con này, có khác gì hồi thi vật lí ở chung một nhà với gã thợ săn Giáp, hay lúc thi ngoại ngữ ôm bà lão Hắc nằm mơ và ở cùng một giường với gã công tước trong lần thi lịch sử đâu.
Đây là quỷ thần an bài à?
Có điều người ta còn chưa kịp phát biểu ý kiến, hai nhóc quỷ con đã ngang ngược ăn vạ rồi.
Sally thét: “Không được! Các anh không thể ở chung một chỗ với tụi em!”
“Tại sao? Dưới đất rộng mà.”
“Không là không!” Sally nói.
Ngay lúc ấy vẻ mặt của cậu nhóc vô cùng cổ quái, như không chỉ chứa đựng mỗi nổi bất mãn thôi đâu.
“Các anh ấy muốn cướp phòng của tụi mình kìa.” Cậu nhóc cường điệu nói với Sherry.
Mọi người còn đang khó hiểu sao mà cậu nhóc còn phải đi méc với em gái mình thì thấy cô bé Sherry đột nhiên trừng mắt với Tần Cứu, nhăn mặt hé miệng.
“Đây là sắp khóc rồi ư?”
Vu Văn cả kinh nói.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ lời nhắc nhở trên đề bài có nói, ngàn vạn lần đừng để Sherry khóc.
Mọi người luống cuống tay chân vãn hồi, không ai biết sẽ làm gì với bọn con nít ồn ào, đặc biệt là bọn con nít không ra người không ra quỷ này.
Cô bé quay sang Tần Cứu, mới vừa “oa” một tiếng.
Du Hoặc liền buông điện thoại xuống, nhanh lẹ đưa tay lên thọc lét cái eo thùng phi của cô bé.
Sherry: “……”
Đừng hỏi sao Sherry muốn ăn thịt người.