Tên này ngập ngừng.
Tên còn lại nét mặt đăm chiêu nhìn hắn, đột nhiên bật cười, nói với tên công lực kém đó:
– Ngô sư đệ, đệ không hiểu dụng ý của Nguyên sư huynh à?
Tên Ngô sư đệ ngơ ngác, quay lại nhìn tên này rồi lại nhìn Nguyên Lãng, ngờ vực không hiểu.
Nguyên Lãng cười ha hả: – Vẫn là Diệp sư đệ suy nghĩ tỉ mỉ, chẳng có gì giấu được đệ hết.
Tên Diệp sư đệ cũng cười sảng khoái:
– Anh hùng chí lớn gặp nhau thôi.
Tên Ngô sư đệ nhìn hai tên này đánh đố, nghĩ mãi cũng không hiểu có dụng ý gì, bèn lên tiếng:
– Hai vị sư huynh, có thể nói đơn giản hơn chút được không?
Nguyên Lãng liếc nhìn hắn rồi mới nói:
– Ngô sư đệ nghĩ thử xem bí bảo của tên Dương Khai đó đẳng cấp thế nào?
Tên Ngô sư đệ này nghe xong suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đáp:
– Bị bốn chúng ta bao vây, mà hắn có thể một chiêu giết chết Thái sư huynh, bí bảo này chắc chắn không phải cấp thấp, ít nhất thì cũng là Địa cấp trung phẩm! Cũng có khả năng là Địa cấp thượng phẩm.
Bọn chúng đều đã chứng kiến Hạ Ngưng Thường dùng Thiên cấp bí bảo để thi triển phòng ngự, lúc này trong tay Dương Khai lại xuất hiện một Địa cấp bí bảo thì đâu có là gì? Nói là Địa cấp thì cũng là đánh giá thấp nhất của Ngô sư đệ rồi, suy đoán này cũng xem như hợp tình hợp lẽ.
Nguyên Lãng khẽ gật đầu:
– Nếu chúng ta bẩm báo chuyện này với Văn đường chủ, đệ nói xem sẽ thế nào?
Tên Ngô sư đệ nói theo bản năng:
– Dương Khai sẽ chết, bí bảo sẽ bị Văn đường chủ…
Nói được một nửa, hắn chợt hiểu ra tất cả.
Nếu Văn đường chủ biết Dương Khai có Địa cấp bí bảo, vậy bọn chúng còn có phần sao? Thiên cấp bí bảo trên người nữ tử kia đã bị Long Huy thiếu gia nắm chắc rồi, Văn đường chủ không ăn được thịt, thì cũng phải húp canh chứ? Còn mấy huynh đệ chỉ e đến chút canh cũng chẳng liếm được.
Cùng lắm thì khi trở về, Văn đường chủ sẽ ban thưởng cho chút ngân lượng. Chuyến đi này nguy hiểm, các huynh đệ đã chết mấy người, không lẽ chỉ mò được chừng ấy lợi ích?
Bán mạng cho kẻ khác, thì cũng phải có chút hồi báo mới được, bọn chúng vừa rồi đã đi lại mấy lần giữa cửa sinh tử, kinh hoàng đến mức đến giờ tim vẫn còn đập loạn xạ, một chút vàng bạc há có thể bù đắp được?
Hơn nữa, con người Văn đường chủ trước giờ rất hà tiện, kể cả có thưởng thì cũng không được nhiều.
– Ý của hai vị sư huynh…
Tên Ngô sư đệ hỏi dò.
Nguyên Lãng và tên Diệp sư đệ nhìn nhau, Diệp sư đệ này khẽ gật đầu:
– Nguyên sư huynh nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.
Nguyên Lãng lớn tiếng cười:
– Nếu hai vị sư đệ đã không có ý kiến gì, thì chúng ta khỏi đi bẩm báo nữa.
– Được!
Hai tên này gật đầu.
– Về phần bí bảo trong tay Dương Khai… Nguyên Lãng mỉm cười, quay lại nhìn hai vị sư đệ, –
– Ai có thể giết hắn trả thù cho Thái sư huynh, kẻ đó sẽ được sở hữu món bí bảo này, thế nào?
Tên Diệp sư đệ gật đầu:
– Cứ làm như Nguyên sư huynh nói!
– Chúng ta phải tách ra à?
Tên Ngô sư đệ công lực thấp nhất, lúc nãy nhìn thấy Thái sư huynh chết ngay tại chỗ, lúc này tự nhiên có chút hoảng loạn, sợ mình sẽ phải một mình đối đầu với Dương Khai.
Tên Diệp sư đệ kia nói: –
– Đệ sợ cái gì? Dương Khai đã vận hành bí bảo một lần, còn lại bao nhiêu nguyên khí đâu? Huống hồ trước đó hắn đã quyết chiến một trận với đám Phong Vũ Lâu, rồi lại bị chúng ta tấn công, giờ ai gặp hắn cũng sẽ dễ dàng đánh thắng thôi.
Tên Ngô sư đệ nghĩ thấy cũng đúng, trước khi đám người mình đến, Dương Khai đã đánh nhau một trận với Nộ Lãng, chắc chắn đã tiêu hao nhiều, đám người mình cũng đã thấy vết thương của hắn, trong hoàn cảnh xấu ở vùng đất này, hắn còn phải tiêu phí nguyên khí và tâm thần để chế ngự âm khí, công lực e là đã mất đi bảy, tám phần rồi, nếu gặp được hắn, mình ra tay bừa cũng có thể giết chết hắn.
Tình hình hiện tại, thay vì nói giết Dương Khai báo thù cho Thái sư huynh, chi bằng nói đi tìm Địa cấp bí bảo trong tay hắn, ai giết được hắn trước, bí bảo sẽ thuộc về người đó, sao có thể cùng hành động được?
Nghĩ đến đây, hơi thở của Ngô sư đệ chợt nóng hừng hực.