– giết chết hắn ta đi.
Bóng đen kia lại lần nữa lên tiếng, Hạ Kỳ Như biết “hắn” trong lời nói của người này là ai, nhưng cô vẫn không đáp lời người kia.
– Kiều Dương, ngươi đã bị hắn đồng hóa rồi sao?
Người đàn ông kia tiếp tục nói vài câu, Hạ Kỳ Như vẫn không đáp lời hắn, hắn ta có chút sốt ruột, đành phải ra chiêu cuối cùng.
– Kiều Dương, không phải ngươi luôn muốn biết người giết chết cha mẹ của mình là ai hay sao?
Lần này Hạ Kỳ Như cuối cùng cũng lên tiếng.
– không có hứng thú.
Kiểu gì chả là một câu chuyện máu chó không hồi kết, cô điên đâu mà nghe.
Bóng đen: “…”
– không có hứng thú cũng phải biết.
Bóng đen kia nói xong liền đột ngột xông thẳng đến chỗ cô.
Hạ Kỳ Như: “…”
Đồ vô sỉ.
Hạ Kỳ Như không kịp đề phòng, cả người cô nhanh chóng bị bóng tối nuốt trọn, nhưng bóng tối kia rất nhanh chóng bị xua đi, để lộ ra một tòa lâu đài cổ kính, chính là tòa lâu đài mà Hạ Kỳ Như bị tập kích khi lần đầu tiên đến thế giới này.
Chỉ là tòa lâu đài này vẫn có sinh khí, không âm u như lúc cô nhìn thấy kia.
Mà lúc này Kiều Dương mới được vài tuổi, vẫn vui vẻ hồn nhiên nằm trong sự bảo bọc của cha mẹ mình.
Thế nhưng thế giới đẹp đẽ ấy nhanh chóng kết thúc khi lâu đài bị một nhóm huyết tộc tấn công, ba mẹ của Kiều Dương cũng bỏ mạng vào lúc đó, mà người giết chết họ lại chính là Cảnh Thiên.
Chỉ là Cảnh Thiên khi đó khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí, hắn cứ như một cỗ máy giết người không cảm xúc, gặp ai liền giết người đấy, làm gì giống như bây giờ, ôn hòa đến đáng sợ.
– Kiều Dương, hắn đã giết chết cha mẹ ngươi, ngươi vẫn không muốn giết hắn sao?
Giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên lần nữa, Hạ Kỳ Như cụp mắt xuống lạnh lùng nói.
– dựa vào cái gì mà ta phải tin lời ngươi nói?
– cái gì?
Bóng đen kia không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy nên ngẩn người hồi lâu, Hạ Kỳ Như không cho hắn cơ hội suy nghĩ, quay người liền đâm cho đối phương một đao.
Trước khi bóng đen kia biến mất, Hạ Kỳ Như bình tĩnh rút dao lại, nhàn nhạt nói.
– hắn là người như thế nào ta sẽ tự mình tìm hiểu, không cần ngươi phiền lòng, đi mạnh giỏi nhé.
Bóng đen: “…”
Đứa con gái này vì sao lại không đi theo lẽ thường thế hả?
Ngươi bạo lực như thế cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng có biết không?
Biết hay không biết xuống đến hỏi cha mẹ ta còn chưa biết hay sao?
“…”
Cạn ngôn rồi.
Hắn phục rồi.
Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn mới lên sàn mà, sao còn chưa kịp làm gì đã phải lĩnh cơm hộp rồi?!?
…
Hạ Kỳ Như giết người à giết mà xong liền bình tĩnh quay người…chém vào đám người sói ở phía trước.
Mấy người kia bị kiếm khí quét trúng, linh hồn lập tức bị đánh tan, khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt mà vỡ ra từng mảnh.
Hạ Kỳ Như nhìn không gian méo mó trước mặt hơi nhếch môi.
Có thể dùng chiêu mới được không hả?
Cứ dùng hoài một chiêu như thế ngươi không ngán nhưng bà ngán.
Con rất mệt mỏi đó.