Cầu Nhiêm Khách cũng khẽ cười nói: “Thật ra ta cũng không nờ rời xa huynh đệ, chăng qua ta nghĩ với bản lành của đệ, chắc chăn sẽ có ngày nối danh thiên hạ, một khi đã như vậy, ta đi tìm đệ thật ra càng dê dàng hơn”.
Tiêu Bố Y mừng rờ, chăp tay nói: “Một khi đã như vậy, chúc đại ca thuận buồn xuôi gió, chúng ta sau này còn gặp lại”.
Sau khi từ biệt cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y lấy mấy miếng mai rùa ra xem, thấy liền một khối nhưng mặt trên vẽ xanh xanh đỏ đỏ khiến cho người ta nhìn không rõ là chô nào? Giống mà lại không giống, cho dù là địa hình thì làm sao mà biết được, mà tỉ lệ ra sao? Tiêu Bố Y sau khi biết được nội dung của tam thư, vốn cũng không tính là quá hứng thú, sau một hồi cân nhăc lại nhét vào trong lòng.
Khi đi trở lại đống lửa, thì phát hiện phần lớn mục nhân đã ngã đông ngả tây mà say liếng xiếng, Mạc Phong đang cầm một cái giày, vừa giốc vào miệng vừa lấm bấm, “Ta còn có thế uống, đừng cản ta, tối nay không say không về”.
Tiễn Đầu hảo tâm đem một mớ cò tới, “Mạc Phong, chỉ uống rượu thì tốn hại sức khòe lắm, ăn chút đồ ăn đi”.
Chu Mộ Nho nhìn thấy muốn cười, Mạc Phong lại đẩy tay Tiễn Đầu ra, “Ngươi nghĩ rằng ta say rồi sao, ta nói cho ngươi, ta không ăn đồ ăn, ta chi ăn thịt”.
Tiêu Bố Y nhìn qua biết Tiền Đầu cũng đã là nhân đạo rồi, nếu Hòe Mập mà có ở đây, nói không chừng đã chuốc thêm rượu cho Mạc Phong rồi. Mới vừa ngồi xuống bên cạnh Dương Đăc Chí, đột nhiên nghe tiếng bước chân, có mấy người đang đi tới, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, cũng có chút kinh ngạc.
Người đến lại là Ca Lặc đệ đệ của Ca Đặc, lần trước bời vì hiếu lầm huynh trưởng chết cho nên rút đao liều mạng. Vồ công của người này trong măt Tiêu Bố Y xem như bình thường, nhưng thủ pháp đấu vật thực làm cho Tiêu Bố Y đau đầu, hãn có thế dê dàng lấv đao pháp thủ thắng, lại bị tiếu tử này vật cho lộn cố, hiện tại nghĩ lại, vân cảm thấy thủ pháp cố quái. Người thảo nguyên cười ngựa băn tên đấu vật đều rất thành thục, Tiêu Bố Y hai dạng trước thì không thua ai, nhưng đối với thuật đấu vật thi một chút cũng không thông.
Mấy người đi đến trước mặt Tiêu Bố Y, Ca Lặc đột nhiên chăp tay, đưa ngón tay cái lên nói vài câu.
Tiêu Bố Y không hiếu, thầm nghĩ lần này nếu trở về Trung Nguyên, thì nhất định phải học tiếng Đột Quyết mới được, đành phải dùng ánh măt xin trợ giúp hướng về phía Dương Đăc Chí, Dương Đăc Chí thấp giọng nói: “Hăn nói ngươi là một hán tử, bội phục thân thủ cùng y thuật của ngươi, hôm nay đặc ý tìm đến ngươi đế uống rượu”.
“Nói cho hãn, ta cũng rất bội phục huynh đệ tình thâm của hăn” Tiêu Bố Y khẽ cười nói: “Uống rượu thì miên đi”.
Nghe được Dương Đăc Chí phiên dịch, Ca Lặc lộ ra vè bất mãn, đưa tay ra một bên lấy một cái túi da trâu, mở nút ngửa cố uống ừng ực, rồi đưa túi rượu qua cho Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y xua xua tay, Ca Lặc mặt hiện lên vẻ giận dừ, lớn tiếng hô quát cái gì đó.
Dương Đăc Chí thấp giọng nói: “Hãn nói ngươi không uống là không tôn trọng hăn, hăn hy vọng lại lĩnh giáo đao pháp của ngươi”.
Tiêu Bố Y tuy không say, nhưng đối với cái kiểu đấu rượu này cũng không chút hứng thú, hăn cũng không hiếu vì cái gì mà không uống rượu chính là không tôn trọng, nhưng biết tửu quỷ luôn không thế nói lý khi ép rượu người khác, hăn quá nửa là muốn một cước đá bay tên này đi. Nhưng hãn lại là đệ đệ của Ca Đặc, mà mình cùng bọn họ quan hệ vốn không tốt, nếu đánh nhau thì cũng là phiền toái.
Đưa tay lấy cái túi da bên cạnh uống ừng ực hai ngụm, Tiêu Bố Y khẽ cười nói: “Lần này hăn vừa lòng rồi chứ?”
Ca Lặc săc mặt hơi chút hòa hoãn, lại uống thêm vài ngụm, khiêu khích nhìn về phía Tiêu Bố
Y.
Tiêu Bố Y bất đăc dĩ cũng phải uống vài ngụm, ánh măt nhìn sang bên cạnh Ca Lặc, nhìn thấy mấy thủ hạ của Ca Lặc ánh măt bất thiện trong lòng chọt động, nhừng người này chính là đến đây đế đấu rượu với mình.
Ca Lặc nói là uống rượu, nhưng lại không khác gì đấu rượu, một túi da rượu đã uống quá nửa, rồi lại nhìn Tiêu Bố Y, còn nói một câu mà Dương Đăc Chí phiên dịch là, đây là Mã thần của thảo nguyên chúng ta, các ngươi hãy uống cùng hãn một chút đi.
Tiêu Bố Y liếc nhìn Dương Đăc Chí, nhìn thấy hăn chậm rãi lăc đầu, trong lòng đã rõ nhừng người này không thế nghi ngờ là muốn chuốc say hăn.
Một túi da ít nhất cũng phải tới năm sáu cân rượu, Ca Lặc uống một nửa, Tiêu Bố Y cũng không sai biệt lăm. Trong túi da đều là Thanh mạch tửu, vào miệng thì cay xè, hậu kình mười phàn, người thường uống chừng đã quá nừa là đã say ngã lãn ra tại chỗ, Ca Lặc đã hơi say, đương nhiên là cũng có chút tửu lượng, nhưng sau khi uống vài cân cũng không thế duy trì được, phải bảo thủ hạ đến kính Tiêu Bố Y.
Chỉ là hăn cho dù có tửu lượng, lại nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có người uống rượu không say, Tiêu Bố Y tay làm bộ run rây, cặp măt mơ hồ, đối với nhừng người kính rượu cũng không từ chối. Chỉ là nhừng người này muốn cho hãn say rượu mà xấu mặt, hay là có mục đích khác, Tiêu Bố Y cũng không rõ.
Một khi đã biết mục đích của đối phương, Tiêu Bố Y khi uống rượu đã lưu hậu thủ, khi uống gần hết túi rượu thì người cũng đã dính đâm rượu, nhìn có vẻ rất thoải mái, mười phần say sưa.
Trong giây lát, hai thủ hạ của Ca Lặc đã uống hai túi Thanh mạch tửu. Tiêu Bố Y nửa uống nửa đỏ, cũng phải non nửa là đỏ ra trên người, nhưng cho dù là như thế, Ca Lặc cùng mấy thủ hạ cũng có chút hoảng sợ, cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, môi một lần biếu lộ đều vượt ra dự tính của người khác, võ công cao cường, thuật cời ngựa tinh thuần, giết người như vào chốn không người không nói tới, không ngờ tửu lượng cũng kinh người. Chăng lẽ thế gian thực không có cái gì là hăn hăn không làm được?
Tiêu Bố Y hai mắt khẽ khép lại, giả nửa tinh nửa say, lại thấy vè mặt của mấy người này, thầm cân nhăc mục đích của bọn họ. Dương Đăc Chí đă kịp thời tiến lên, thấp giọng nói: “Bố Y, ngươi không thế uống nừa, ngươi say rồi”.
“Ta còn có thế uống nừa” Tiêu Bố Y nhìn như muốn đây Dương Đăc Chí ra, nhưng vừa đây ra thì ngược lại té ngồi xuống đất, thật giống như Mạc Phong, “Lấy rượu đến đây, lấy rượu đến đây”.
Hăn vừa đưa tay ra, một người đã năm lấy bàn tay của hăn, bàn tay ôn hòa mềm mại, Tiêu Bố
ngạc nhiên, nghiêng người nhìn lại liền thấy một gương mặt tràn đầy vẻ ưu sầu cùng quan tâm.
Mông Trần Tuyết không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh hăn, hai măt chăm chú nhìn hăn. Hai măt của nàng như biến, mông lung như giăng đầv sương mù.
“Bố Y, ngươi không thế uống nừa”.
Thanh âm của nàng rất thấp, trong đó chứa sự lo lãng không thế ức chế.
Nhìn thấy đôi mắt của Mông Trần Tuyết, Tiêu Bố Y trong lòng xúc động, hãn không nghĩ đến Mông Trần Tuyết sẽ tìm đến hăn!
Hăn đang giả say, chỉ sợ Ca Lặc nhìn ra, lại làm ra vẻ muốn uống rượu nừa, liếc măt nhìn nhìn Hàn Tuyết nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là Mông Trần Tuyết” Mông Trần Tuyết khi Tiêu Bố Y hòi là ai, trong lòng chợt đau đớn, hăn đã say tới mức quên cả mình, hay là đem câu nói nhiều năm về sau ra nói trước?
Mông Trần Tuyết trong lòng đau đớn, biếu hiện lại rất bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Dương Đăc Chí, nhẹ giọng nói: “Đăc Chí, Bố Y say rồi, ngươi cùng ta dìu hăn vào trướng”.
Dương Đăc Chí muốn còn không được, Ca Lặc cũng đưa tay đáy Hàn Tuyết, lớn tiếng nói cái gì đó. Hàn Tuyết nhíu mày, cầm tay Tiêu Bố Y lại không chút buông lòng, ánh măt nhìn chằm chằm vào Ca Lặc, cũng là lớn tiếng nói cái gì đó.
Tiêu Bố Y tuy nghe không hiếu là nàng nói cái gì, nhưng lại biết nàng đang bảo hộ mình, trong lòng không khòi lo lãng, chăng phải mình cũng đang lừa cả nàng hay sao.
Dương Đăc Chí hướng tới Tiêu Bố Y ngầm gật đầu, ấn chứng suy đoán của hãn. Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, đưa tay muốn đáy Hàn Tuyết đi, lớn tiếng nói: “Ta không có say, ta không có say” Rồi lấy túi da uống thêm một ngụm nừa, đột nhiên “oẹ” một tiếng, xem ra là muốn ói mửa.
Hăn dựa vào Hàn Tuyết, một ngụm hướng về phía đối diện mà phun qua, Ca Lặc vốn khí thế hung hung, thấy thế cuống quít lui về phía sau tránh né Tiêu Bố Y ói mửa.
Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, yết hầu làm ra thanh âm nôn mửa, đưa tay kéo Ca Lặc nói: “Ca Lặc Vương tử, đến, đến đây, chúng ta tiếp tục uống”.
Ca Lặc nhìn thấy hăn đă say, trong măt hiện lên vẻ quỷ dị, rồi cau mày lớn tiếng nói cái gì đó rồi quay đầu rời đi.
Tiêu Bố Y không có giừ Ca Lặc, mà đặt mỏng ngồi dưới đất, vẫn lớn tiếng nói: “Đến, đến đây, ta còn muốn uống, lấy rượu đến đây”.
Tiễn Đầu không có lấy cò xanh đưa cho Tiêu Bố Y, chi nhìn Dương Đắc Chí. Dương Đắc Chí con măt chợt chuyến, trên mặt có ý cười, nâng Tiêu Bố Y dậy nói: “Bố Y, ngươi đã say, không thế uống nừa”.
“Ai nói ta say, ta còn muốn uống nừa, Đăc Chí, ngươi cùng uống với ta” Tiêu Bố Y chi là giả say nhưng làm bộ cũng rất giống, hơn nừa cũng tránh có người âm thầm quan sát, hãn vân cảm thấy Ca Lặc đến rất khó hiếu, vừa làm ra vẻ say nội tâm lại cân nhăc dụng ý của Ca Lặc.
“Ta uống cùng ngươi” Một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Tiêu Bố Y, mềm mại mà kiên định.
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, trong giây lát cười rộ lên, chỉ vào Mông Trần Tuyết nói: “Cô cỏ thế uống rượu? Ta không tin!”
Mông Trần Tuyết ôn nhu động lòng người ngoài mềm trong cứng, nhưng bộ dáng xem ra không phải là người biết uống rượu. Nhưng khi nàng ở trong trướng đối mặt với Tiêu Bố Y, hai mắt bông sáng ngời, cầm láy túi da uống một ngụm Thanh mạch tửu, thản nhiên như không, cho dù là Tiêu Bố Y cũng có chút kinh ngạc.
Dương Đăc Chí sau khi giúp đờ Tiêu Bố Y tiến vào trướng, đẽ lại hai túi rượu thì cũng không thấy bóng dáng. Cũng may Mạc Phong đã say không biết gì, bằng không đã sớm tới nghe lén.
Tiêu Bố Y hiện tại không biết nên giả say hay là nói rõ chân tướng, nghĩ đến Ca Lặc ý định đến có chút cố quái, thì khép nhẹ hai măt nhìn Hàn Tuyết, lâm bâm nói: “Không nghĩ đến nàng cũng có thế uống được như vậy”.
Mông Trần Tuyết nói là uống rượu cùng Tiêu Bố Y, nhưng cũng không có đưa rượu cho hăn, mà tự mình uống ừng ực hai hơi, Tiêu Bố Y tựa vào vách trướng, khép hờ hai măt nói: “Tuyết Nhi, nàng đi về đi, ta có chút mệt”.
Mông Trần Tuyết không có đi, chi thấp giọng nói, “Tiêu đại ca”.
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ rung động, Mông Trần Tuyết vẫn gọi hắn là Thiếu đương gia, gọi hăn là Bố Y, nhưng chưa bao giờ gọi hăn là đại ca, câu đại ca này là có ý tứ gì?
“Chuyện gì?”
“Huynh không có say” Mông Trần Tuyết lại uống thêm ngụm rượu, trên mặt đã đò hồng, càng tăng phần quyến rũ.
Dưới ánh đen, khuôn mặt như ngọc của Mông Trần Tuyết không có nửa phần tỳ vết, tầng tầng đỏ ửng làm cho người ta nhìn thấy mà mê. Tiêu Bố Y không có say, nàng xem ra đã say, tâm đã say.
Tiêu Bố Y rốt cuộc mờ to mắt, lại có chút không dám nhìn vẻ đẹp của Mông Trần Tuyết, “Nàng sao lại biết ta không có say?”
“Huynh nếu say, thì sao khi ta đờ huynh thì đối với ta lại có chừng mực như thế?” Mông Trần Tuyết thản nhiên cười, làm cho cả trướng tràn ngập sức xuân.
Tiêu Bố Y lăc đầu cười khố: “Không nghĩ đến nàng so với Ca Lặc kia còn muốn cấn thận hơn”.
“Ta không phải cân thận, ta chính là hiếu huynh” Mông Trần Tuyết ánh măt như nước, lướt qua trên người Tiêu Bố Y, “Tiêu đại ca, ta còn chưa cảm ơn huynh”.
“Cảm ơn cái gì?” Tiêu Bố Y biết rõ còn cố hòi.
“Cảm ơn huynh đă làm rất nhiều điếu cho ta, vì Mông Trần tộc mà hướng tới Khả Đôn cầu công chính” Mỏng Trần Tuyết lấy ra hai cái bát lớn rót đầy rượu, nâng lên một chén đưa cho Tiêu Bố Y, “Tiêu đại ca, ta kính huynh một chén”.
Tiêu Bố Y nghe nàng xưng hô Tiêu đại ca cũng có chút không được tự nhiên, bởi vì dựa theo cách nói của thời đại hãn, một cô gái gọi ngươi là đại ca, vậy ý nghĩa là ngươi chi có thế quen biết chứ không thế theo đuòi cô ta, Mông Trần Tuyết xưng hô với hăn như vậy, có phải vạch ra giới hạn với hãn hay không?
Tiếp nhận lấy bát rượu, Tiêu Bố Y lại cười nói: “Ta cũng vì Mông Trần tộc các nàng có hy vọng mà cạn một ly”.
Mông Trần Tuyết mim cười, không đợi Tiêu Bố Y có động tác gì, đã ừng ừng đem bát rượu này uống cạn rồi hạ bát xuống, đưa măt nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y uống cạn bát rượu chỉ cảm thấy hơi căng bụng như là ăn no vậy, trong lòng buồn cười, mình uống rượu đến no cũng là lần đầu.
Mông Trần Tuyết lời không nhiều lăm, lại rót đầy hai bát rượu, “Chén rượu này, là vì Mông Trần tộc ta có hy vọng”.
Tiêu Bố Y sửng sốt, “Vậy bát vừa rồi không tính sao?”
Mông Trần Tuyết trong đôi măt sáng hiện lên vẻ giảo hoạt, “Ta thích chén nào thì kính chén đó” Nàng lại một hơi uống cạn, Tiêu Bố Y chỉ có thế lại uống theo một chén.
Một chén rượu chừng nửa cân, nàng uống hai bát, trên mặt đã đò hồng lên kiều diềm, ánh mắt như nước chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi hương, Tiêu Bố Y ngửi được, nhớ tới ngọc trâm hoa phấn, cũng nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện của hăn cùng Mông Trần Tuyết, bình thản mà ấm áp.
“Bát thứ ba này,” Mông Trần Tuyết xem ra đã lảo đảo muốn ngã, “Ta đã phải về Mỏng Trần tộc, bát rượu thứ ba này, không bằng hãy chúc ta thuận buồn xuôi gió?”
Nàng hòi câu này, mặt lại càng hồng, đôi măt càng sáng, cánh tay nâng chén rượu lên lại có chút run rầy.
Khi mới đưa chén rượu lên miệng, một cánh tay ốn định đã năm lấy cố tay của nàng, Tiêu Bố
rốt cuộc nhìn chăm chăm vào đôi măt của Mông Trần Tuyết, trầm giọng nói: “Đừng uống nừa, uống nừa sợ sẽ say”.
“Huynh thực sợ ta say sao?” Mông Trần Tuyết cười rộ lên, “Tiêu đại ca, huynh thực là một nam nhân độc đáo nhất mà ta từng thấy”.
“Ổ?” Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy cồ tay trong tay mềm nhằn, mùi hương thoang thoảng, không khòi trong lòng rung động.
Cố tay như ngọc vốn lạnh như băng, bị hăn năm chặt, trong giây lát đã biến thành nóng bòng, Tiêu Bố Y muốn buông tay, lại sợ Mông Trần Tuyết uống bát thứ ba này. Thanh mạch tửu hậu kình mười phần, hãn tuy không thế nhận ra, nhưng cũng biết, Mông Trần Tuyết thật ra không có tửu lượng, uống rượu sẽ mau say hơn người khác. Có lẽ hăn không phải sợ Mông Trần Tuyết uống rượu, chi là có chút không nờ buông tay, không biết từ khi nào, đôi măt sáng của Mông Trần Tuyết đã khởi lên một tầng sương mù, trong đó ân giấu ngàn vạn tình cảm, làm cho hăn muốn vào trong đó mà nghiên cứu.
“Muốn nói tàn nhẫn, huynh so với bất luận kè nào cũng không thua kém, lúc trước khi huynh xông xuống núi giết hơn mười tên lính Đột Quyết, hai măt không chóp một chút” Mông Trần Tuyết vân cười, “Muốn nói mềm lòng, huynh so với bất luận kẻ nào cũng mềm lòng hơn, đến đoạt một nừ nhân cũng không dám, đối với huynh đệ rất đại nghĩa, vì huynh đệ không đế ý tới sinh tử, cho dù Mộng Điệp cô nương là một nừ tử thanh lâu cũng vân thủ lê, huynh làm gì cũng đều vì mọi người. Muốn nói thông minh, huynh so với rất nhiều người thông minh hơn nhiều, Lục An Hừu võ công hơn huynh, Ca Đặc địa vị cao hơn huynh, đám người Lý Chí Hùng kinh nghiệm nhiều hơn huynh, Lịch Sơn Phi cuồng vọng hơn huynh nhiều, nhưng bọn họ ai đấu với huynh, cũng đều là bại tướng dưới tay của huynh, cái này không phải là vận khí, mà là cơ trí cùng thông minh. Mà nếu nói huynh ngu ngốc, thì huynh so với ai khác đều muốn ngốc hơn”.
Nói tới đây, Mông Trần Tuyết đột nhiên dừng lại, trong đôi măt sương mù mông lung.
Tiêu Bố Y đang nghe Mông Trần Tuyết đánh giá, nhịn không được liền hòi, “Ta ngu ngốc ờ chỗ nào?”
Mông Trần Tuyết cố tay nóng lên, trở tay nhẹ nhàng năm lấy tay của Tiêu Bố Y, thì thầm nói nhò, “Huynh ngốc chính là ngốc, ta biết cảm tình đối với huynh không thế át chế, Tiêu đại ca, huynh còn không biết sao?”
Một tiếng Tiêu đại ca của nàng nhu tình vạn chuyến, Tiêu Bố Y nghe được cho dù là thần kinh cực kỳ bình tĩnh, cũng nhịn không được mà tâm tình kích động, không thế trấn áp được.