Hơn nữa nếu Lăng Tiêu biết thì nhất định sẽ cho rằng cô lợi dụng cậu nhóc, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng cậu nhóc lại cứng đầu không nghe lời cô nói.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nói với cậu: “Nếu Thiên Vũ không muốn đi, vậy ở lại đi, con có thấy nơi này có rất nhiều hoa đẹp không, Thiên Vũ vẽ một bức cho dì được không?”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì liên tục gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia: “Làm phiền Bạch quản gia lấy giá vẽ và bút đến giúp chúng tôi.”
Khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ra hiệu cho Bạch quản gia nhìn về hướng bóng râm.
Không bao lâu sau, giá vẽ đã được đặt dưới bóng râm, Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay Lăng Thiên Vũ đi qua đó, sau đó lại bước ra nắng, đứng ở bụi hoa, cười nói với cậu: “Thiên Vũ, dì đứng đây này, con vẽ đi.”
Kỳ thật lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đầu đau muốn nứt ra, không biết bị cảm nắng hay lại phát sốt.
Nhưng cô không dám khiêu chiến sự nhẫn nại và quyền uy của Lăng Tiêu!
Bạch quản gia cho người lấy nước uống hạ sốt đến, nhưng uống xong vẫn không giảm bớt, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, trước mắt dần dần biến đen!
Thịnh Hoàn Hoàn té xỉu trong bụi hoa, cô nghe thấy được tiếng hô kinh sợ của Bạch quản gia và người hầu, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê…
Khi Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Bạch quản gia, ông đã lòng như lửa đốt mà thốt lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân té xỉu, sốt cao 41.6 độ.”
Người bị sốt cao vượt qua 41.6 độ, nếu thân nhiệt không thể kịp thời hạ xuống thì sẽ làm tế bào não và dây thần kinh tổn thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Bình thường nhiệt kế có mức cao nhất là 42 độ, bởi vì thân nhiệt con người rất ít vượt qua 42 độ.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn sốt cao 41.6 độ, tình huống rất nguy cấp, khó trách Bạch quản gia lại sốt ruột như vậy.
Mạng người quan trọng, có thể không nóng lòng sao?
Lăng Tiêu nghe xong thì lập tức lấy chìa khóa xe ra, bước nhanh ra ngoài, còn hung hăng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Mặc kệ các người dùng cách gì, mau chóng làm thân nhiệt của cô ta hạ xuống.”
Khi Đường Dật nhận được điện thoại thì vừa tiễn vợ chồng Hàn Tín đi, anh không dám trì hoãn mà lao về hướng Lăng gia.
Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn mới ổn định lại, trong lúc ngủ mơ cô cảm thấy có lúc mình rơi vào biển lửa, có lúc lại sa vào đầm băng, lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu.
Trên người cô đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo vừa thay không lâu lại phải đổi cái khác, có người cầm khăn lau người cho cô, cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trịch.
Mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng ngủ say.
Sáng sớm tỉnh lại, cô mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Vũ, lúc này cậu nhóc đang lo lắng nhìn cô, ngũ quan nhăn thành một cục.
Thấy cô tỉnh lại, Lăng Thiên Vũ lập tức đặt tay nhỏ lên trán cô, sau đó lại sờ sờ trán mình. Lặp lại như thế rất nhiều lần, cậu lại vươn một ngón tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn cậu nhóc trước mặt.
Thấy cô không phản ứng, hiển nhiên Lăng Thiên Vũ rất sốt ruột, vẫn luôn lắc lắc đầu ngón tay trắng nõn kia.
“1?” Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nói ra một chữ, phát hiện giọng nói mình vừa khô vừa khàn.
Chỉ thấy cậu nhóc rất vui vẻ, lại duỗi một ngón tay ra.
“2?”
Cậu nhóc càng vui, lại mở bàn tay nhỏ ra.
“5?”
Lăng Thiên Vũ mừng rỡ, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, hoá ra cậu nhóc này đang lo não cô bị sốt hư luôn sao?
Sau khi trải qua bệnh nặng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân vô lực, đang muốn ngồi dậy thì Lăng Thiên Vũ liền lôi kéo Lăng Tiêu đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại.
Lăng Tiêu sải đôi chân thon dài đi qua chỗ cô, trên người hắn là bộ đồ màu trắng mặc ở nhà, lại không cách nào che giấu khí thế hùng mạnh và sự cao quý sinh ra đã có sẵn.
Nhưng người đàn ông tôn quý thông minh này lại làm ra hành động giống y như Lăng Thiên Vũ.
Một bàn tay to đặt lên trán cô, dừng lại một lát rồi lại lấy ra, tiếp theo trước mắt cô xuất hiện hai ngón tay thon dài xinh đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Bộ nhìn cô bây giờ rất giống bị cháy não sao?
Cũng may Lăng Tiêu không phải Lăng Thiên Vũ, quan sát vẻ mặt của cô một chút liền thu ngón tay lại, lạnh nhạt mở miệng: “Cô muốn ngồi dậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu.