Người con gái mặc một chiếc váy màu trắng, người con trai mặc một chiếc sơ mi màu trắng, người con gái tính cách hoạt bát, đứng đằng xa cũng có thể nghe được tiếng trò chuyện nhẹ nhàng: “Này này, đi thôi, chút nữa sẽ đi khi vui chơi, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, không đi thì tiếc biết bao.”
“Được được, nghe theo em, chúng ta đi khu vui chơi.”
“Vậy tối nay cắm trại nhé? Em đã mua lều vải rồi.”
Nói xong, chiếc xe đạp cũng vụt qua người của Giản Đồng.
“Này! Đợi một chút”
“Cái gì?”
Cặp đôi đó bỗng thấy ngạc nhiên, người con trai chống một chân xuống, dừng lại: “Cô gọi chúng tôi?…”
Lại quan sát tỉ mỉ Giản Đông từ trên xuống dưới, người con trai trông rất thanh tú, cặp đôi màu màu cà phê cau lại, “Có chuyện gì à?”
Vẻ mặt nghỉ ngờ…
Đây, đây, chắc không phải một người điên chứ? Giản Đồng đơ người ra…
Cô vốn không muốn gọi cặp đôi ấy lại, nhưng vẫn là không chịu được nên đành phải gọi.
“Cô…
cô không sao chứ?”
Người con gái ngồi đẳng sau, bộ tóc học sinh xinh đẹp, được nhuộm lên màu hạt dẻ, nghiêng đầu, chìa tay ra, lắc lư trước mặt Giản Đồng.
Giản Đồng ngẩn người ra, “Tôi…”
tôi cái gì chứ? Tại sao đột nhiên lại gọi hai người xa lạ đó chứ? “Cô muốn hỏi đường đúng không, không sao, cô cứ hỏi đi, bạn trai tôi cái gì cũng biết, mọi ngóc








– —————–