Trương Viễn Hoài học tập chăm chỉ cả ngày trời, phi thường mệt mỏi. Nhưng càng mệt, cái miệng trái lại càng độc: “Sủa nhanh không thì bảo?”
Vĩnh Hưng: “…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thực sự coi ta là người nhà ha?”
Hắn đường đường là một thái tử điện hạ cao cao tại thượng, tên nhóc này dám nói năng hàm hồ ngay trước mặt hắn như vậy, thật là quá đáng!
Vĩnh Tề kiệm lời lên tiếng: “Trời cũng đã muộn lắm rồi, mọi người còn phải nghỉ ngơi nữa, huynh có chuyện gì thì nói ngay đi.”
Vĩnh Hưng cho Vĩnh Tề một ánh mắt khinh bỉ như thể mắng y “Không có tiền đồ” rồi nói: “Ta chỉ muốn thông báo là mọi chuyện đã được giải quyết, ông đây không có hôn sự với ai hết. Nhưng mà đối với Xuyên nhi ngươi, có một tin xấu hehe.”
Trương Viễn Hoài bất an: “Ngươi giở trò gì rồi?”
Hắn nhướng mắt, nghênh cằm, thiếu điều quẫy đuôi đáp: “Ta cho người điều tra nơi trước kia Tằng Duyệt sinh sống, quả thực như lời ngươi nói bọn họ ém kĩ quá, kiếm *éo ra manh mối gì cả. Bọn ta đành phải đi theo hướng khác, tìm tung tích của đứa trẻ thất lạc. Sau đó tìm được rồi.”
“…” Trương Viễn Hoài cạn lời.
Cmn đổi cách khó hơn mà tìm được luôn?
“Tiếp theo là tin xấu của ngươi nè.”
Trương Viễn Hoài nhìn cái mặt phè phởn không có chuyện gì tốt của Vĩnh Hưng, quả quyết đứng dậy, từ chối: “Ta không muốn nghe!”
Tuy nhiên thời khắc hắn vừa nói xong, cái mông mới nhấc lên định trốn chạy sự thật thì Vĩnh Hưng – con cáo gian manh đó như đã liệu được từ trước trực sẵn, chỉ cần thấy hắn có ý thoái lui làm đà điểu liền phi một cái nhanh nhảu bắt hắn lại, sẵn giọng tiết lộ: “Thịnh An là đứa trẻ bị thất lạc của Tằng gia!”
Trương Viễn Hoài: “…”
Má nó, người tàn ác thường sống thảnh thơi.
Ngươi cười chết luôn đi!
Vĩnh Hưng nhận ra mình hơi mất dạy với huynh đệ, cười vô mặt Trương Viễn Hoài xong rồi, lúc này mới giải thích tường tận: “Khi biết được đứa trẻ kia là Thịnh An, ta vốn định về bàn bạc với ngươi đối sách, xem ngươi muốn giải quyết thế nào. Nhưng ta không ngờ từ đầu Tạ gia bên kia cũng nghi ngờ thân phận của Tằng Duyệt, âm thầm cho người theo dõi hành động của ta. Ta và Đàm Hiên chỉ mới nhận được tin tức, Tạ gia đã cử Tạ Sở đến tìm Thịnh An nhận tổ quy tông mịa luôn. Cái bọn há miệng chờ sung đó ông đây ghi thù rồi.”
Trương Viễn Hoài đen mặt, đoan chính nói: “Ông đây không cần phải giấu giếm thân phận của hắn.”
Cho dù Thịnh An không còn bị vướng mắc chỗ thân phận thấp hèn, thì sao chứ? Chuyện giữa hắn và Vĩnh Thương, không một ai có thể can thiệp!
“Tại sao ngươi mãi chấp niệm với một kẻ không đoái hoài tới mình?” Vĩnh Tề tâm tình phức tạp lên tiếng.
Trương Viễn Hoài đã ghét y tới độ nghe tiếng cũng bài xích. Y chỉ vừa dứt lời hắn liền cao giọng, thái độ khó chịu đáp: “Ngươi thì khác ta chỗ nào? Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Hơ, nói ta chấp mê bất ngộ theo đuổi Vĩnh Thương, sao không nhìn lại mình? Ta có hi vọng, có vốn liếng mấy thế giới để chứng minh Vĩnh Thương yêu mình, tin vào một ngày không xa sẽ tu thành chánh quả. Nhưng còn ngươi? Thế giới nào cũng bị ta cho ăn hành mà vẫn cứ đâm đầu vào, thứ ngu ngục cố chấp là ngươi đó!
Đm đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tên khốn này dù ở vị diện nào, mang tính cách tốt đẹp ra sao đi nữa thì bản chất vẫn là một kẻ dối trá không từ thủ đoạn.
Hai ngày sau.
Ngày thi cuối cùng của vũ hội, Trương Viễn Hoài “may mắn” nhận được thứ tự áp trục.
“Vốn định thi sớm bớt đau khổ, ai ngờ mình lại là đứa cuối cùng.” Hắn tâm trạng như sh*t thầm nghĩ.
Đợt thi trước có hơi run nên không quan sát kĩ, lần này Trương Viễn Hoài rất điềm tĩnh dựa cột, bề ngoài nhắm mắt dưỡng thần, thực chất là nhờ Đại Cát chiếu tình hình cuộc thi xem.
Nhìn toàn trường một lượt, thiếu mỗi Hoa Hà, lục hoàng tử cùng họ Thịnh, à nhầm Tằng kia đến trễ thì người nên đến đều có mặt.
Mới sáng sớm nghe tin Hoa Hà bị sốt không đến xem được hắn đã thấy xui xui rồi, quả nhiên không lâu sau Vĩnh Hưng bồi táng hắn bằng tin “Ly tướng quân đã đến, đang ở dưới kháng đài vũ hội hộ tống phụ hoàng.”