Dường như là rốt cuộc cũng nghe hiểu lời Tô Bạch, Tiết Tố Hoa bỗng chốc cảm thấy có chút khó có thể tin được, người nọ vẫn luôn không chịu rời Bách Quỷ Thành, dù cho biết rõ nơi đó âm trầm thê lương, thế nhân ghét bỏ, “Sao ngươi làm được?”
Sao ta làm được à, cũng không thể nói là ta ỷ vào hắn sủng ái ta, a phi, là ỷ vào thân phận bằng hữu nửa đùa lại như nửa buộc hắn rời khỏi nơi đó, để hắn đi đến Ngọc Hoa phái, Tô Bạch thật sự không dám nói, sợ Tiết Tố Hoa trong lòng khổ sở, càng sợ nàng giận chó đánh mèo chính mình, nữ nhân khi yêu chính là không có lý trí, cho dù đây chỉ là tương tư đơn phương.
Không còn cách nào, tiếp theo lừa dối đi, Tô Bạch nháy mắt mở ra khuôn mẫu Cổ Long: “Hắn chỉ là nhìn thấu một số việc.”
Tiết Tố Hoa hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Bạch than nhỏ một mình, ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời xanh ngoài Thanh Cực, vẻ mặt minh mị mà ưu thương, bày đủ phong phạm của nam thần, “Một người ở Bách Quỷ thành quá tịch mịch.”
Tiết Tố Hoa không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là ánh mắt đóng băng mà lướt qua Tô Bạch một cái, đáy mắt sóng nước lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Nàng vừa đi, Tô Bạch nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa là lau mồ hôi, tay giơ lên một nửa mới nhớ tới hiện tại mình chính là A Phiêu, mồ hôi đâu ra.
Bọn họ ở chỗ này nói chuyện hồi lâu, cách đó không xa mấy người Diệp Mính đã sớm chú ý tới, Bạch Phàm lo lắng Tô Bạch chịu thiệt, chạy tới, nhìn thần sắc hắn một bộ ung dung mới yên tâm, lúc lâu sau lại rối rắm hỏi: “Sư huynh, ta luôn cảm thấy huynh đứng cùng một chỗ với Hàn Băng tiên tử cứ thấy quái quái thế nào ấy, đây là tại sao?”
Tô Bạch nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Có lẽ là đoán được đáp án”.
Hả? Mọi người nghe cái được cái không, cũng may Diệp Mính thông minh,như có điều suy nghĩ mà nói: “Nhắc tới sư huynh cùng vị tiên tử này thật ra lại có rất nhiều điểm giống nhau.”
Tô Bạch hơi 囧 một chút, đây là khen ta giống nữ nhân sao, có điều đây cũng là sự thật, lúc viết truyện, Hàn Băng tiên tử cùng nhân vật phản diện Tô Bạch đều là đi con đường của một đóa hoa trên cao lãnh diễm cao quý, cũng khó trách sẽ khiến người ta cảm thấy quen thuộc, đều là mặt than thêm cả người lạnh như băng, hơn nữa một thân khí chất phiêu miểu như tiên nhân.
Như đã nói qua hai người có nhiều điểm chung như vậy, thật khó cho nam chính trong nguyên tác có thể nhất kiến chung tình với Tiết Tố Hoa, hắn không phải hận chết phản diện Tô Bạch sao? Chẳng lẽ hắn thật ra là một tên M? Ánh mắt Tô Bạch nhìn Mộ Thanh Giác bắt đầu không bình thường.
Tô Bạch cho rằng Tiết Tố Hoa đi lần này lại phải mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, không ngờ chuyện tốt chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều, buổi tối hôm đó, vị tiên tử này đã gọi mọi người đến mật thất, Tiết Tố Hoa vẫn là bộ dạng lạnh như băng bất cận nhân tình, chỉ là dường như có chỗ nào không giống lắm, nàng đứng ở trước mật thất nói: “Ta trước đã nói qua nếu các ngươi có thể giải thích nghi hoặc của ta, liền tặng cho Khôi Lỗi Ngọc, bây giờ các ngươi cùng ta tiến vào.”
Mọi người vừa mừng vừa sợ liếc nhìn nhau, thật sự không ngờ nàng nói chuyện dễ nghe như vậy, đã vậy còn nhanh như thế đã đồng ý đưa Khôi Lỗi Ngọc, Tô Bạch mơ hồ cảm nhận được trên người Tiết Tố Hoa đã nhiều hơn một phần thông suốt độ lượng, phiền muộn như có như không trong mắt cũng đều biến mất không thấy, nghĩ đến lời nói như Cổ Long kia, Tô Bạch cảm thấy chính mình phảng phất đã chạm đến chân tướng.
Cánh cửa băng tinh chậm rãi mở ra, mọi người theo Tiết Tố Hoa đi vào, trên vách tường như băng tinh được khảm vài viên ngọc có tác dụng chiếu sáng đột nhiên sáng lên.
Trong mật thất không bố trí tỉ mỉ như trong dự đoán, ngược lại hết sức trống trải, khí tức âm lãnh tĩnh mịch, rõ ràng là không có người ra vào thường xuyên. Chính giữa đặt một cái quan tài bằng băng, xuyên thấu qua khối băng nửa trong suốt, thấp thoáng có thể thấy được ngọc thạch oánh nhuận màu trắng ngà bên trong, phía trên băng quan linh khí nhè nhẹ phiêu tán như có như không, vừa ngửi thấy liền khiến người ta chấn động tinh thần.
Mộ Thanh Giác phóng ra thần thức nhìn lướt qua một lần, “Đây là Khôi Lỗi Ngọc?”
Tiết Tố Hoa gật đầu, nhìn đáy mắt mọi người vui sướng, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Ngươi chớ có cao hứng quá sớm, con rối này để ở chỗ ta cũng vô dụng, đưa cho các ngươi cũng không phải không thể, nhưng ngươi có biết cách dùng nó không?”
Mọi người tự nhiên lắc đầu không biết, Tô Bạch nhẫn nại không tiết lộ, giả bộ ra vẻ tò mò về bảo bối.
Đi đến trước băng quan, đầu ngón tay Tiết Tố Hoa điểm nhẹ trên băng quan, “Thế nhân đều nói bạch đầu giai lão*, nhưng không có bao nhiêu người có thể cử án tề mi**, cách dùng Khôi Lỗi Ngọc này cũng không khó, khó ở chỗ xem người sử dụng có muốn hay không.”
**Cử án tề mi (舉案齊眉): nâng khay ngang mày. Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự kính trọng giữa vợ chồng với nhau.
Trước khi đến đây Mộ Thanh Giác đã nghe qua Tô Bạch nói đến nguyên do trong này, nếu không muốn, hắn cũng sẽ không trở lại nơi này, bởi vậy cười nói: “Không cần biết phải trả cái giá cao bao nhiêu, chỉ cần có thể trọng tố thân thể cho sư huynh, ta đều cam tâm tình nguyện.”
Nghe ngữ khí hắn chắc chắn, vẻ mặt chân thành tha thiết không giống giả bộ, trong lòng Tiết Tố Hoa khẽ động, “Bảo ngươi lấy sinh mệnh ra hiến tế, trả giá một nửa tính mạng ngươi cũng nguyện ý?”
Mộ Thanh Giác sang sảng cười, ánh mắt ôn nhu ẩn tình, “Tâm nguyện cả đời của ta chính là có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử, hiện giờ ngọc này có thể thành toàn si tâm của ta, nên vui mừng mới phải, có gì mà không nguyện ý?”
Lời này của hắn cực kỳ thâm tình, mọi người đều bị cảm động, cho dù là Tô Bạch đã nghe qua một lần, lúc này cũng không nhịn được tâm tình kích động, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy ở trong lòng.
“Đồng sinh cộng tử, đồng sinh cộng tử…” Tiết Tố Hoa rũ mắt thanh âm cực nhẹ thấp giọng lẩm bẩm hai câu, thở dài một tiếng, “Đúng là như vậy sao…”
Mọi người không biết tâm tư nàng, nhất thời cũng không dám tùy tiện cắt ngang, đành phải lẳng lặng chờ.
Hồi lâu sau, Tiết Tố Hoa hoàn hồn, ngón tay không biết đụng trúng chỗ nào, băng quan mở ra, linh khí nồng đậm phả vào mặt, “Khôi Lỗi Ngọc là của các ngươi.” Nói xong cũng không chờ mọi người hành động, trực tiếp xoay người rời đi.
Mộ Thanh Giác sải bước đi qua, chỉ thấy trong băng quan đặt một khối ngọc thạch lớn, thông thấu oánh nhuận, tựa như có suối nước ào ạt lưu chuyển ở trong đó, vẻ mặt hắn có chút kích động, còn có chút không xác định, “Đây chính là Khôi Lỗi Ngọc sao?”
Tô Bạch bay qua, rũ mắt nhìn vài lần chắc chắn nói: “Là Khôi Lỗi Ngọc.”
Mọi người hiếu kỳ vây quanh Khôi Lỗi Ngọc xem xét, Mộ Thanh Giác vươn ngón tay vuốt ve một chút, nhất thời cảm giác được một luồng linh khí dồi dào, đáy mắt hắn toát lên vẻ vui mừng, tán thưởng một tiếng: “Quả nhiên bất phàm.”
Diệp Mính nhìn lướt qua vài lần, có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Mọi người nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy trên khối ngọc thạch kia vậy mà lại có một chấm màu đỏ tươi, nhìn không ra là thứ gì, chỉ hết sức nổi bật. Duỗi tay khẽ vuốt cũng không cảm giác được điều khác thường, mọi người dồn dập cảm thán đáng tiếc thay một khối ngọc đẹp.
Tô Bạch nói: “Đó là tâm đầu huyết của Bạch Hồ.”
“Cái gì?” Mọi người nhất thời phản ứng không kịp.
Tô Bạch tiếp tục giải thích: “Ngày đó Bạch Hồ mang theo Khôi Lỗi Ngọc cùng vài tên kiếm tu chém giết, trước khi chết tâm đầu huyết nhỏ giọt ở trên Khôi Lỗi Ngọc, bị ngọc thạch hấp thu, sau đó vẫn luôn giữ lại ở mặt trên.”
Mọi người gật đầu, lúc nhìn lại chấm nhỏ đỏ tươi nhỏ tâm tình cũng khác đi.
Mộ Thanh Giác thật cẩn thận mà lấy Khôi Lỗi Ngọc ra, cười nói với Tô Bạch: “Chúng ta đi thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hề Hòa tuyệt đối là mẹ ruột, nên mấy tình tiết ngược đều bị ta lược hết.