“Hừ… Tạo phản là cách nhanh nhất còn gì.” Vân Yến bĩu môi.
“…” Ờ thì nhanh.
Dương Thanh chờ mãi cũng không thấy cô hỏi thêm liền nói: “Ngô đồng đại nhân, ngài vừa hỏi ta cái gì mà tạo? “
“Tạo thêm vài công chúa, hoàng tử.” Cô liệt khuôn mặt trả lời.
Dương Thanh: “…” Hoàng thượng đến sủng hạnh ta còn chưa muốn, cô nói tạo là tạo được à.
“Mà long thai của ngươi đang lớn dần rồi, hạn chế ra ngoài đi.” Vân Yến liếc xuống cái bụng hơi phình ra của Dương Thanh.
“Long thai sớm muộn cũng phải báo với hoàng thượng thôi…” Dương Thanh đau khổ xoa bụng, người của hoàng thượng sớm muộn cũng phát hiện ra rằng nàng có thai.
Không lẽ nàng thật sự phải phá nó sao? Phải tự mình giết chết đứa con của mình? Dương Thanh không muốn con mình chưa sinh ra mà đã bị con hồ ly đó giết chết…
“Ta sẽ bảo vệ ngươi, cứ an nhàn mà sống đi, dù gì ta cũng sống lâu rồi, phép thuật cũng rất khá.” Cô chẹp miệng, tự nhiên thèm chocolate quá.
“Ta hiểu rồi, ngô đồng đại nhân.” Nàng gật đầu, nhẹ nhàng bước đi về cung của mình.
Tống Quân Sinh nhìn thấy Dương Thanh về liền chạy ra ôm nàng một cái: “Mẫu hậu, nhi thần học xong hai bài thơ và lịch sử rồi.” Sau đó cậu bé giương đôi mắt cún con nhìn nàng, trên mặt hiện rõ năm chữ ‘Nhi thần muốn được khen.’
“Ân, Tiểu Sinh của mẫu hậu thật giỏi quá đi.” Nàng sủng nịnh nói.
“Mẫu hậu, ta đọc cho ngài nghe nhé.” Tống Quân Sinh được khen đến phồng mũi liền vui vẻ nói.
“Ân.” Dương Thanh mỉm cười, trong lòng ấm áp vô cùng. Ít nhất Tiểu Sinh cũng vẫn ở bên nàng, thế là được rồi.
( Bài thơ Hoàng Hạc Lâu. Tác giả: Thôi Hiệu.)
“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
Giọng thơ có chút u sầu, nhịp thơ chậm rãi, nhẹ nhàng như đang kể chuyện xưa. Lại có chút cảm giác da diết cứa vào lòng người nhiều tình cảm chua xót và tiếc nuối.
Dương Thanh chăm chú lắng nghe, tiểu hồ ly bị giọng thơ u sầu này dẫn đường đi đến cung Vạn Thọ, cô ta nhảy vào cửa sổ, thản nhiên đi vào phòng như không có gì xảy ra.
Bóng hồng y nữ nhân hiện rõ trước mặt Lý Niệm Tư, cô ta sợ hãi lùi về phía sau, vô tình đụng vào thứ gì đó tạo nên một tiếng động lớn.
Vân Yến liếc nhìn bên đấy, không thấy gì liền tiếp tục ăn chocolate. Tiểu hồ ly thở phù một cái, sau đó lén lút tiếp tục nhìn cô.
Hai mắt hồ ly mở to, cái thứ mà cô đang cầm chẳng phải là chocolate hay sao? Có lẽ nào cô cũng là người hiện đại xuyên về quá khứ như cô ta?
“Chuột nhắt thích nghe lén, đi đâu vào đây?” Vân Yến xoay người xách cổ Lý Niệm Tư lên, ném thẳng ra ngoài không chút thương tiếc.
“Ngô đồng đại nhân, có chuột sao?” Dương Thanh ngó đầu nhìn cô.
“Ân, một con chuột vừa ngu ngốc vừa xấu xí” Cô cong môi.
Lý Niệm Tư – con chuột vừa ngu ngốc vừa xấu xí – tiểu hồ ly: “…” Lúc nào gặp nhau cũng thẳng tay ném cô ta mạnh bạo như vậy, aaaaaa.
Nhưng ít nhất Lý Niệm Tư cũng đã biết, hồng y nữ nhân đó có liên quan đến hoàng hậu, nhất định cô ta sẽ khiến hoàng hậu trả giá vì những gì hồng y nữ nhân làm cho cô ta.