“Vậy phải ngoan không.”
Giản Hành Chi rút kiếm, giơ tay dùng dây trói tiên trói ả lại, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cũng xử lý gần xong, nàng trị thương cho Thúy Lục, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Bên ta ổn rồi.”
“Xong rồi, xong rồi.” Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người chạy vào: “Chúng ta cứu người ra hết rồi.”
“Mẹ!”
Liễu Phi Sương chạy theo Lạc Hành Chu vào. Nhìn thấy Tạ Cô Đường đỡ Liễu Nguyệt Hoa đứng dậy, nàng vội vàng chạy tới đỡ Liễu Nguyệt Hoa, gấp gáp hỏi: “Mẹ vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”
“Không sao.”
Liễu Nguyệt Hoa lắc đầu, xoay người nhìn đệ tử đi theo Lạc Hành Chu, ra lệnh: “Mau dập lửa.”
Nói xong, bà quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cảm ơn: “Đa tạ các người đã trở về….”
“Trị thương trước đã.”
Giản Hành Chi dùng dây trói tiên dắt Liễu Phi Nhứ: “Mọi thứ đợi thu xếp xong lại nói.”
“Không.” Liễu Nguyệt Hoa thở hổn hển, quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ: “Tối nay, ta phải thẩm vấn cô ta.”
Liễu Phi Nhứ lạnh mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hờ hững đáp: “Được đấy.”
“Vậy đi thôi.”
Giản Hành Chi thấy ả ngang ngược, giật mạnh sợi dây. Liễu Phi Nhứ lảo đảo một cái, nghiêm giọng quá: “Giản Hành Chi!”
Giản Hành Chi mặc kệ ả, nhìn Liễu Nguyệt Hoa dặn dò người quét dọn đại sảnh, gọi Tạ Cô Đường đến trông chừng Liễu Phi Nhứ, rồi bước tới cạnh Tần Uyển Uyển lướt nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Thấy nàng không sao, y vẫn hỏi thêm một câu: “Vẫn ổn chứ?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Vẫn ổn.”
“Đi thôi.” Giản Hành Chi dắt nàng: “Đi xem thử là yêu ma quỷ quái gì.”
Liễu Nguyệt Hoa nhanh chóng chỉnh đốn Liễu gia, dẫn mọi người đến đại sảnh.
***
Tất cả ngồi xuống theo thứ tự. Tần Uyển Uyển thả Nam Phong khỏi túi linh thú, lay nhẹ nó: “Nam Phong? Nam Phong?”
Nam Phong vẫn còn hôn mê, Giản Hành Chi dứt khoát ôm Nam Phong qua, giơ tay chọc vào đầu nó: “Tỉnh.”
Nam Phong bị Giản Hành Chi chọc tỉnh, ngơ ngác mở to mắt, nhìn Giản Hành Chi, hoang mang hỏi: “Đạo quân?”
“Ngươi thật biết chọn lúc để ngủ.” Giản Hành Chi bồng nó lên ngang mặt: “Mọi người đều đánh xong hết rồi.”
“Ta… ta theo mọi người đi tìm chủ nhân…” Nam Phong ấm ức: “Đột nhiên bị Mai Tuế Hàn vỗ đầu một cái, không còn ý thức nữa.”
“Biết rồi.” Giản Hành Chi đặt nó lên chân, lấy một viên kẹo nhét vào miệng nó, hơi ghét bỏ: “Có nói gì ngươi đâu, bảo ngươi đừng ngủ nữa, mau dậy hóng chuyện này.”
Nam Phong nghe thấy lời của Giản Hành Chi, mù mờ dán lên chân y, nhìn mọi người lục tục ngồi xuống. Một lát sau, Liễu Phi Nhứ bị người ta giải lên.
Liễu Nguyệt Hoa lạnh mắt nhìn ả, quát lớn: “Quỳ xuống!”
“Biết ta là ai mà còn bảo ta quỳ?” Liễu Phi Nhứ cười nhạo: “Có đạo lý trưởng bối quỳ trước vãn bối sao?”
“Ngươi là ai?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi tò mò. Liễu Phi Nhứ xoay đầu qua, vẻ mặt rét lạnh: “Ắt hẳn cô đã nghe từ chỗ Bạch Vi.”
Liễu Phi Nhứ nói ra một cái tên: “Liễu Y Y.”
Nghe thấy tên này, sắc mặt Tần Uyển Uyển không đổi, giữ vững nụ cười, gật đầu.
“Rất tốt.”
Liễu Phi Nhứ thấy phản ứng của nàng thì nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Nếu là Liễu Y Y, chắc hẳn cô biết hết chuyện một trăm năm trước.” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển ôn hòa: “Ta hỏi cô một vấn đề, nếu như cô trả lời, ta sẽ thả cô, thế nào?”
Liễu Phi Nhứ không đáp, nhưng đối diện với đường sống, là người thì đều sẽ động lòng.
Ả trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Cô muốn hỏi gì?”
“Một trăm năm trước có hai vị thượng tiên đến thế giới này, cô biết họ đi đâu không?”
Liễu Phi Nhứ nghe vậy nghi hoặc: “Cô hỏi ta chuyện này?”
“Nếu không cô tưởng ta sẽ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển tò mò.
“Ta tưởng cô sẽ hỏi ta vì sao muốn giết Lận Ngôn Chi.”
“Nếu cô muốn nói…” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển thản nhiên: “Ta không ngại nghe.”
Thái độ bất cần của Tần Uyển Uyển khiến Liễu Phi Nhứ tức giận, ả oán hận nhìn Giản Hành Chi, nghiến răng: “Cô đừng tưởng chàng đối xử tốt với cô. Năm đó, chàng cũng đối xử với ta tốt như thế!”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển điềm nhiên, Liễu Phi Nhứ lại lộ ra chút thẫn thờ: “Năm đó… ta vẫn là tiểu cô nương, ta bị người ta đuổi giết, chàng bay từ trên trời xuống cứu ta. Chàng bắt bươm bướm cho ta, đưa ta về nhà, chàng rất dịu dàng, đối xử với ta rất rất tốt.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển nhìn sang Giản Hành Chi, vẻ mặt sâu xa.
Giản Hành Chi lập tức ngồi thẳng lưng, không nói một lời.
Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ mờ mịt: “Chàng tốt bụng, anh tuấn, mạnh mẽ, dịu dàng, nhưng ta phát hiện, chàng không chỉ đối xử với ta như vậy mà đối với tất cả mọi người đều như vậy, chàng luôn không thuộc về ta. Cho đến một ngày chàng bị nhốt trong mật thất Liễu thị, chàng không nhìn thấy ai khác, chỉ ở cùng ta, chỉ nghe được giọng nói của ta, chỉ thấy một mình ta, chàng gọi tên ta, chàng gọi Y Y, nàng để ta ngắm nhìn nàng.”
Liễu Phi Nhứ hoặc là nói Liễu Y Y vừa nói vừa nở nụ cười: “Ta nghe giọng nói của chàng mà tưởng tiếng trời, ta bỏ phong ấn che mắt chàng, nhìn thấy ánh mắt chàng lấp lánh xinh đẹp hơn cả ánh sao. Chàng nhìn ta, trong mắt chàng chỉ có một mình ta, chàng nói với ta Lận Ngôn Chi có thể lấy ta, yêu ta, vĩnh viễn ở bên ta, chỉ cần ta không phong ấn oán hận của chàng, dục vọng của chàng.”
“Chàng nói Lận Ngôn Chi là người…” Liễu Y Y nhìn sang Giản Hành Chi: “Chàng sẽ hận, sẽ oán, không có ai thuần thiện, cho nên ta không cần phong ấn chàng. Chàng nói Lận Ngôn Chi yêu ta, chỉ là thần tính của chàng không cho phép chàng yêu bất cứ kẻ nào. Ta biết chàng đang dụ dỗ ta, cho nên ta chống lại sự dụ dỗ đó, ta giúp gia tộc phong ấn chàng, tinh lọc chàng, mang Lận Ngôn Chi trở về. Ta nhìn Lận Ngôn Chi của ta biến mất, ta không nhịn được, cho nên ta hỏi chàng ——”
Liễu Y Y nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Ta hỏi chàng có thể yêu ta, lấy ta, ở bên ta hay không?”
“Chàng ngây người.” Liễu Y Y bật cười, nước mắt lưng tròng: “Thế mà chàng lại ngây người! Chàng nói với ta chàng chưa bao giờ nghĩ như thế, sao có thể? Chắc chắn chàng yêu ta, chỉ là thần tính không cho phép, Lận Ngôn Chi của ta sao có thể ngay cả động lòng cũng không có, cho nên ta giết chàng.”
Vẻ mặt Liễu Y Y bình tĩnh: “Ta móc mắt chàng để chàng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, ta phế tu vi của chàng để chàng không thể phản kháng ta, ta muốn chém đứt tứ chi của chàng để chàng không thể rời khỏi ta… Ta muốn chàng mãi mãi, mãi mãi thuộc về một mình ta.”
“Tà Thần thì thế nào?” Liễu Y Y bật cười: “Ta muốn chàng thuộc về ta, cho dù là Tà Thần, là gạt ta cũng chẳng sao!”
“Vậy y thuộc về cô chưa?”
Tần Uyển Uyển cắt ngang vọng tưởng của ả. Liễu Y Y ngây người, lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển.
“Ta hận cô.”
Ả đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt Tần Uyển Uyển lạnh tanh. Liễu Y Y nghiến răng: “Tố Đàn Âm, ta hận cô. Vì sao cô để luồng thần thức kia lại? Vì sao muốn để chàng rời đi? Cô có biết suýt chút nữa, suýt chút nữa chàng đã là của ta không? Tà Thần đã hứa với ta, chỉ cần hắn có thể nuốt chửng nguyên vẹn hồn phách Lận Ngôn Chi, có được cơ thể của chàng, chàng sẽ là của ta!”
“Ngôn Chi.” Ả giống như đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng si, nhìn về phía Giản Hành Chi: “Ta yêu chàng, không có ai yêu chàng hơn ta. Chàng đưa Ngọc Linh Lung cho ta, chúng ta cùng nhau phi thăng, ta mãi mãi thuộc về chàng.”
“Ta không cần ai thuộc về ta.”
Giản Hành Chi bình tĩnh lên tiếng: “Ta cũng không phải Lận Ngôn Chi.”
Liễu Y Y ngơ ngác nhìn y: “Vì sao bất luận kiếp trước hay kiếp này, chàng đều tuyệt tình như vậy?”
“Hai vị thượng tiên kia đã đi đâu?”
Giản Hành Chi tiếp tục đặt câu hỏi, Liễu Y Y trầm mặc. Một lát sau, ả mở miệng: “Chàng đến đây, ta nói cho chàng biết.”
“Đừng…”
Tần Uyển Uyển định ngăn cản theo bản năng, Giản Hành Chi lại vươn tay giữ nàng, đứng dậy bước tới trước mặt Liễu Y Y. Ả ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi, chỉ hỏi: “Ta hỏi chàng lần cuối ——”
“Cô có hỏi một vạn lần cũng thế thôi.” Giản Hành Chi lạnh nhạt lên tiếng: “Ta không phải Lận Ngôn Chi, ta chưa từng cứu cô, cũng chưa từng đối tốt với cô. Ta khuyên cô một câu, người cô thích rốt cuộc là Lận Ngôn Chi hay là ảo tưởng trong lòng cô? Cô nói cô thích y, nhưng trừ nói y cứu cô, y anh tuấn, y hùng mạnh, y đối tốt với cô, còn gì nữa? Cô biết tính cách y thế nào sao? Biết khuyết điểm của y là gì sao? Biết y thích ăn cái gì, chơi cái gì, nhàm chán thì làm gì chưa? Cô đã hiểu rõ y chưa?”
Liễu Y Y ngây người, Giản Hành Chi đặt tay lên trán ả: “Ta biết cô gọi ta đến đây là muốn thoát khỏi cấm chế của ta, muốn tự phát nổ chết chung. Thế nhưng Liễu Y Y, cô tự hỏi lương tâm xem uổng phí cả đời để chết chung với một ảo tưởng có đáng giá không?”
“Ảo tưởng…” Liễu Y Y lẩm bẩm, Giản Hành Chi đáp lời.
“Người cô yêu là chính cô, là thần do chính cô tạo ra, không phải Lận Ngôn Chi.”
“Thần do chính ta… tạo ra?”
Liễu Y Y nghe thế, cười ra nước mắt: “Chàng nói không sai… nhưng…” Cô ta ngẩng đầu: “Cuộc đời ta đã không thể quay lại được nữa.”
“Lận Ngôn Chi.” Ả nhìn chằm chằm y: “Bất kể chàng là ảo tưởng hay là người thật, ta đều muốn ——”
Trong chớp mắt, nguyên thần của Liễu Y Y đột ngột nổ tung. Giản Hành Chi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói cuối cùng của ả: “Chết chung với chàng.”
“Xin lỗi.”
Giản Hành Chi lập tức mở kết giới, khóa toàn bộ chấn động tạo ra do nguyên thần nổ tung bên trong kết giới. Tất cả mọi người chỉ cảm giác mặt đất rung mạnh một cái, trong kết giới toàn là ánh lửa. Tần Uyển Uyển mở to mắt chạy lên, Thúy Lục kéo nàng lại: “Đừng qua đó!”
Ánh lửa bên trong kết giới bùng nổ mấy lần, đầu ngón tay Giản Hành Chi đặt tại nguyên thần Liễu Y Y, thần thức đang vơ vét thức hải của ả, thấy rõ yêu hận hơn một trăm năm trước.
Giao dịch của ả và Tà Thần.
Ả đã giết Lận Ngôn Chi.
Luồng thần thức của Tố Đàn Âm xuất hiện, Thượng Tuế và Thái Hằng cũng xuất hiện. Thượng Tuế bắt lấy Lận Ngôn Chi, nghiến răng nói: “Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”
Lận Ngôn Chi chậm chạp mở mắt, y thở hổn hển, đôi mắt lúc thì đỏ rực, lúc thì bình tĩnh.
“Ta có thể giết hắn.” Y mở miệng: “Hai người đưa một nửa thần hồn của ta đi, ta có thể cứu Tần Uyển Uyển.”
…
Vô số hình ảnh bay lượn trước mắt Giản Hành Chi, y sững sờ tại chỗ. Nguyên thần nổ tung trước người y, hồi lâu sau mới kết thúc hết thảy.
Dưới sự huyên náo, mọi người nhìn Đạo quân áo trắng đứng yên bất động, ngón tay chỉ giữa trán Liễu Y Y, gương mặt điễm tĩnh như lúc ban đầu.
Liễu Y Y quỳ gối dươi đất, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn y. Thật lâu sau, ả ngửa đầu ra, nặng nề ngã xuống đất, khép mắt lại.
Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”
Tần Uyển Uyển nhìn y chân nhũn đến đứng không vững.
Liễu Nguyệt Hoa chấn kinh quan sát hết thảy, kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần nhưng Giản Hành Chi lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.
Giản Hành Chi bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, giơ tay kéo nàng, giọng điệu ung dung: “Đi thôi, những chuyện nên biết, ta đều biết cả rồi, chúng ta về phòng nào.”
Tần Uyển Uyển để y kéo dậy, hai người cùng bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Giản Hành Chi lảo đảo ngã về trước, nôn ra một búng máu.
Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”
Kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần, phong bế ả ở cự ly gần như vậy làm sao không có chuyện gì.
“Bớt nói lời vô ích.” Giản Hành Chi tựa vào vai nàng, thở dốc: “Mau đưa ta về nơi an toàn, ta biết phụ mẫu nàng đang ở đâu rồi.”
“Biết rõ cô ta tự phát nổ, người bước lên trước làm gì!” Tần Uyển Uyển đỡ y, xoay người một cái, lập tức xuất hiện ở phòng cho khách. Nàng đặt Giản Hành Chi lên giường, gân mạch phế tạng của y đều vỡ nát, dựa vào đầu giường nôn ra máu.
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.
Xuân Sinh tạm thời ổn định ngũ tạng lục phủ giúp Giản Hành Chi không nôn ra máu nữa, y nghỉ ngơi chốc lát, khàn giọng mở miệng: “Ta còn phải sưu thần, nếu không cô ta chết rồi, biết tìm phụ mẫu nàng ở đâu?”
Hơn nữa nàng đang ở bên cạnh, sao y có thể lui?
Tần Uyển Uyển ngước mắt trừng y: “Sưu thần âm độc, không sợ tổn hại thiên thọ của người à!”
“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”
“Bày đặt mạnh miệng, không phải người thì không ai làm được à…” Tần Uyển Uyển lên tiếng châm chọc: “Lợi hại như vậy thì đừng bị thương chứ.”
Lời này làm Giản Hành Chi á khẩu, y đuối lý, tức giận ngoảnh mặt không nói.
Tần Uyển Uyển dẫn y chữa trị gân mạch đứt đoạn, chẳng bao lâu sau chợt nàng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tràn khắp giường.
Giản Hành Chi bỗng mất tự nhiên, không khỏi nhích sang một bên.
Tần Uyển Uyển ngửi thấy mùi này, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mị cốt trùng?”
Giản Hành Chi hơi xấu hổ đỏ mặt, quay đầu nhìn chỗ khác, đáp: “Ừ.”
Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.
Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.
Trong lúc hôn, nàng cắn rách môi như trước, nhỏ giọt vào miệng y.
Giản Hành Chi có được máu của nàng, nhộn nhạo dập tắt, y lại đuổi theo nàng hôn rất lâu, hai người sau rèm mới tách ra.
Tần Uyển Uyển thở dốc, nhìn chằm chằm y: “Người nói thật với ta.”
“Nàng cũng trả lời ta một câu.”
“Mị cốt trùng này…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển ẩn chứa nét cười, tỏ vẻ thấu suốt: “Người thật sự không có cách tóm nó à?”
“Đương nhiên là có.” Giản Hành Chi nghe câu hỏi của nàng, bèn cười: “Sau Nguyên Anh, ta đã có rất nhiều cách.”
“Vậy sao người không lấy ra?”
Tần Uyển Uyển hỏi ra câu này, cả hai liền hiểu đây là biết rồi còn hỏi.
Có những thứ không cần mở miệng, mọi người đều rõ trong lòng.
“Người muốn hỏi gì?” Tần Uyển Uyển giơ tay đặt sau gáy y, ánh mắt dừng trên đôi môi mang theo thủy sắc.”
Giản Hành Chi nhìn ánh mắt thuần khiết ẩn chứa sự dịu dàng của nàng, nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong đầu Liễu Y Y.
“Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”
Y vươn tay áp lên mái tóc mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: “Tịch Sơn nữ quân, xin hỏi xuân xanh?”
“Chê ta già?” Tần Uyển Uyển bật cười ngước mắt lên nhưng vẫn đáp: “Hai trăm lẻ tám.”
Hai trăm lẻ tám, cách ba trăm tuổi chỉ còn chín mươi hai năm.
Y còn chín mươi hai năm để cố gắng.
“Tốt lắm.”
Y gật đầu, Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Tốt cái gì?”
“Uyển Uyển.” Y ôm eo nàng, nghiêng người về trước, tựa trán lên trán nàng: “Ta hứa với nàng một chuyện.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển rủ mắt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng đáp.
“Ta hứa với Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển, nàng sẽ bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc, thọ cùng đất trời.”
Nghe thấy những lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự nghiêm túc.
Nàng không dám đáp lời, nàng biết rõ tuổi thọ ba trăm tuổi của mình ở Tiên giới có thể gọi là đoản mệnh.
Nàng không muốn nói cho Giản Hành Chi biết vào lúc này, chỉ ghé tới gần, hôn lên mặt y: “Biết rồi, cảm ơn người.”
Giản Hành Chi để nàng hôn lên mặt, nhìn nàng mỉm cười không nói.
Y biết Tần Uyển Uyển chỉ đáp qua loa, nhưng y lại biết rõ.
Mỗi một lời hứa của Tuế Hành đạo quân đều là dùng mạng để hứa.
Y muốn Tần Uyển Uyển thọ cùng đất trời, vậy Thiên Đạo cũng không thể giành mạng của người này với y.
Cuộc đời Lận Ngôn Chi cầu mà không được, nhưng cuộc đời Giản Hành Chi y, cầu tất phải được.
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Thúy Lục: “Ngươi để ta nhảy vòng lửa, ta bắt ngươi nhảy hố lửa!”
——oOo——