Vô Song suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cảm thấy hắn là cơn gió mà Vô Song thành đang chờ.”
“Được ngươi khen ngợi như vậy cơ à, hắn là người ra sao?” Tống Yến Hồi nhíu mày, đột nhiên có tiếng động vang lên sau lưng, chỉ thấy bốn người đang khiêng một cỗ kiệu thong thả đi về hướng này, hắn hơi ngạc nhiên. “Hắn tới à?”
“Sư phụ, người sắp phải vào Kiếm Lư bế quan, hắn cũng muốn gặp người một chút. Yên tâm, tuy hắn là người mà hội đồng trưởng lão mời tới, nhưng hiện giờ người hắn lựa chọn lại là ta.” Vô Song mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc: “Chẳng có cách nào, ta vốn có mị lực thiên bẩm như vậy mà.”
Tống Yến Hồi đứng lên, bàn tay vô thức đặt lên Đoạn Thủy kiếm bên hông.
Cỗ kiệu ngừng lại trước mặt bọn họ, một đứa bé kéo rèm cửa kiệu, nhảy xuống trước rồi giơ tay lên. Một người khác trong kiệu cũng giơ tay, nắm lấy tay đứa bé rồi đi xuống khỏi kiệu. Đó là một công tử nho nhã lịch sự, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc trường bào màu xám, có vẻ vừa tĩnh lặng vừa trầm ổn, nhìn qua như một công tử quý tộc đã đọc đủ các loại kinh thử. Chỉ có một điểm lạ duy nhất, đó là đôi mắt của vị công tử này được che bằng một chiếc khăn vải màu trắng, phủ kín đôi mắt, thắt nút phía sau đầu.
Tống Yến Hồi kinh ngạc, đứa bé kia nói nhỏ bên tai vị công tử vài lời, công tử áo bào xám gật đầu, hơi cúi người với Tống Yến Hồi: “Tống tiền bối, hân hạnh được gặp mặt.”
“Ngươi?” Tống Yến Hồi cau mày nhìn vị công tử dùng vải trắng che mắt trước mặt.
Vị công tử kia có vẻ hiểu ý của Tống Yến Hồi, mỉm cười nói: “Đúng như tiền bối đang thấy, ta là một người mù.”
Tống Yến Hồi đương nhiên biết thân phận của người này, nhị hoàng tử Bắc Ly – Tiêu Sùng. Do đại hoàng tử chết yểu cho nên hắn là hoàng tử nhiều tuổi nhất, ba năm trước đã được phong là Bạch Vương, được coi là người hiểu đại cục nhất trong số các hoàng tử hiện tại, mưu lược hơn người, chỉ có điều luôn ở trong nhà, không để lộ nhiều thông tin với bên ngoài. Nhưng trước nay chưa ai từng nói nhị hoàng tử Tiêu Sùng là một người mù.
“Thế gian có người tuy hai mắt vẫn còn nhưng trong lòng lại mù. Tiêu Sùng tuy mù cả hai mắt nhưng tự thấy lòng không mù. Tống thành chủ được gọi là ‘nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu’ chẳng lẽ trong lòng cũng như người thế tục, coi thường kẻ mù lòa ta đây?” Tiêu Sùng nói rất từ tốn, gương mặt không để lộ vui buồn.
Tống Yến Hồi lắc đầu: “Chỉ đang kinh ngạc mà thôi, Bạch Vương có thể gây sóng gió không nhỏ trong triều đình, không ngờ lại là một người mù cả hai mắt.”
Tiêu Sùng khẽ mỉm cười, thần sắc thản nhiên: “Ta vốn từng thấy thế giới này.”
“Hả?” Tống Yến Hồi kinh ngạc.
“Ta từng thấy xuân đi thu tới, hoa nở hoa tàn, thấy ve mùa hạ tuyết mùa đông, thấy ánh nắng chiều, thấy giọt sương sớm. Trước khi ta bảy tuổi hai mắt vẫn sáng, thấy mọi vẻ đẹp trên thế gian. Thế nhưng năm đó, ta uống một chén nước do người khác đưa cho, sau đó bị mù đến tận bây giờ.” Tiêu Sùng nói rất từ tốn, như đang kể chuyện về người khác.
Tống Yến Hồi tò mò nhìn vị vương tử trước mặt, lại đưa mắt nhìn sang phía Vô Song. Vô Song không nhìn sang hướng này mà đánh giá hòn đá trên tay, nhìn bờ sông bên kia nóng lòng muốn thử.
“Ta đã trải nghiệm cảm giác vẻ vang khi được cưng chiều, cũng từng gặp cảnh rơi xuống ngàn ngàn trượng không ai để ý tới. Chuyện trên thế gian này vốn là vậy, người ta sẽ thương cảm vì ngươi là một người mù, nhưng sẽ không vì ngươi là người mù mà nhường đồ của mình cho ngươi. Ta không muốn làm một kẻ yếu, cho nên ta chưa từng coi mình là người mù.” Tiêu Sùng đột nhiên giơ tay, đón lấy một đóa hoa không biết rơi từ đâu xuống, niết nhẹ.
Nhìn nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lại thể hiện bản lĩnh nhẹ nhàng tựa mây gió.
“Vương gia rất giống một người quen cũ của ta.” Tống Yến Hồi đột nhiên nói.
“Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công. Hắn truyền thụ Miên Tức thuật cho ta đã mười một năm rồi.” Tiêu Sùng đáp.
Tống Yến Hồi gật đầu, Cẩn Ngọc công công trong ngũ đại tổng quản, trấn thủ Tàng Thư Lâu, tuy võ công cái thế nhưng dáng vẻ như một nho sĩ trung niên nhẹ nhàng, khi không cần thiết trên người sẽ không có tới nửa phần lệ khí. Cảm giác mà Tiêu Sùng tạo cho hắn rất giống vị tổng quản chưởng sách này. Cho nên thế lực trên tay vị Bạch Vương này xem ra không chỉ có Vô Song thành, ngay cả Thiên Khải ngũ đại tổng quản cũng có quan hệ sâu xa với hắn.
Tiêu Sùng tiếp tục nói: “Lần này tới Vô Song thành vốn định thẳng thắn gặp mặt Tống thành chủ, thế nhưng Tống thành chủ đã từ chối vài lần, ta không còn cách nào khác mới khiến năm vị trưởng lão hành động quá khích. Lần này đến xin được tạ lỗi với thành chủ.”
Tống Yến Hồi lắc đầu: “Không sao, chuyện giang hồ để giang hồ xử lý, chuyện giang hồ giang hồ làm việc. Đây là nguyên tắc của ta. Hội đồng trưởng lão có suy nghĩ của bọn họ, nhưng giờ ta đã không phải thành chủ, chuyện trong thành phải hỏi hắn.” Sau khi nói xong, hắn chỉ Vô Song sau lưng.
Vô Song đánh giá viên đá, đột nhiên vung tay, viên đá nảy trên mặt hồ vài chục lần rồi bay thẳng vào bụi cỏ đối diện. Hắn lập tức cười tươi như hoa nở: “Sư phụ, ta làm được rồi, làm được rồi.”
Thần sắc Tống Yến Hồi hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Vô Song.”
Vô Song quay người lại mỉm cười: “Ta biết rồi, sư phụ. Ta đã lựa chọn.”