Rosalin nhận ra dấu hiệu đuổi khách khá là rõ ràng của Ibrahim, chẳng biết nên tỏ thái độ gì cho đúng.
Vừa rồi cô đã thừa nhận mình là người của hoàng thất, tuy không hé lộ chính xác thân phận nhưng rõ ràng chỉ với thông tin ít ỏi nhiêu đó cũng đủ khiến bao người kinh ngạc và hối hả muốn làm thân với cô rồi.
Vậy mà họ, tất cả họ, đều tỏ ra thờ ơ với sự hiện diện của hoàng thất.
Cảm giác bị cho ra rìa khi mình vẫn đang bị gắn mác hoàng thất đầy tráng lệ này thật mới mẻ.
“Phải, nên đi chứ.” Rosalin quay người rời đi như lời Ibrahim đề nghị.
Thật sáng suốt khi quyết định tới đây sớm hơn dự định.
Cánh cửa nặng nề khép lại, Ibrahim và Rosalin hoàn toàn rời đi.
“Vậy là cô ta là người của hoàng thất thật á?” Molly chau mày lên tiếng, cô ta hoàn toàn bất ngờ với thông tin vừa rồi, nhưng bây giờ mới thể hiện ra ngoài mặt. “Ngài chắc chứ?”
“Chắc vậy.” Tuy đưa ra câu trả lời nước đôi, nhưng trong giọng điệu có tính khẳng định rõ ràng. Khan giơ tay lên chạm vào mắt phải của mình, đôi mắt màu trắng do thần linh ban cho. “Tôi nghĩ mình biết cách dùng nó rồi.”
Molly nhìn động tác của Khan liền hiểu ra, cô à lên một tiếng. “Ra là thế…”
“Có chuyện gì vậy?” Carter không hiểu gì, nhìn quanh với vẻ mặt mong nhận được lời giải thích.
“Người phụ nữ tóc vàng vừa rồi nghe nói là ở bên phía hoàng thất gì đó.” Lai tốt tính giải thích cho Carter biết.
Sau chủ nhân thì Carter chính là bạn tốt – theo Lai nhận định – của gã. Nên Lai không có cảm giác xa lạ với Carter chút nào. Dẫu cho trước đó gã cũng bị ăn không ít khổ bởi hắn; cả thời gian vắng mặt ở lãnh địa đã kéo dãn sự thân thiết – theo Lai nghĩ – giữa hai người.
“Hoàng thất? Là ai chứ? Đệ nhất công chúa hay đệ tam công chúa? Là ai cũng nguy hiểm… Sao người của Hoàng thất lại xuất hiện ở đây?” Carter hốt hoảng thấy rõ trước sự hiện diện mà hắn cho rằng thật vô lý.
Tại sao hoàng thất lại có mặt ở chốn khỉ ho cò gáy này chứ?
“Cô ta nói là đi du lịch, hoặc có ý đồ khác. Cái này có thể để điều tra sau, trước mắt thì ta chưa thấy cô ta có gì nguy hiểm cả.” Khan có chút trầm tư mà đáp.
Thông tin về hoàng thất trong cốt truyện Huyền Thoại Tái Sinh không có nhiều, hầu như chỉ là những tin tức hiển nhiên, vụt vặt chẳng đáng nói. Có khi Saul còn rành rẽ về hoàng thất hơn cả hắn, dẫu sau thì một đời làm anh hùng của nhân vật chính ít nhiều gì vẫn phải dính líu với bên phía hoàng thất.
“Là con mắt quái quỷ đó đã cho anh biết?” Saul lạnh giọng hỏi.
Khan gật đầu, không để tâm đến giọng điệu quái gở của nhân vật chính. Hắn không biết giải thích thế nào về công năng của con mắt này cho mọi người hiểu được. Đúng như những gì Kahan và nó đã đề cập. Con mắt này là một phần của hắn, và hắn có thể sử dụng nó một cách tự nhiên như thể đang sử dụng tay chân của mình vậy.
Hắn chỉ muốn biết sự thật.
Và sự thật đến như lẽ đương nhiên.
“Tôi sẽ tìm hiểu vụ này cho ra lẽ, ngài cứ giao cho tôi đi ạ.” Carter lập tức lên tiếng ôm việc về mình, trông hắn cũng không ngại điều đó. Rõ ràng là sau khi chân lành lặn trở lại, Carter rất muốn quay về vị trí của mình.
Elijah không đồng ý vì cậu nghĩ anh trai mình cần phải nghỉ ngơi thêm nữa, nhưng Carter thông minh nhờ ngược lại Elijah hỗ trợ mình khiến cậu ta thay đổi suy nghĩ.
Nếu không thuyết phục được anh trai tiếp tục nghỉ ngơi thì thà rằng cứ ở bên cạnh giám sát anh ấy vậy.
“Tốt lắm, Carter.” Khan không tiếc lời khen ngợi.
Flossie. Ma thú. Thức quả kỳ quái. Sự xuất hiện của hoàng thất. Nỗi bất mãn của lính đánh thuê. Tình hình xuống dốc của lãnh địa. Lục đục nội bộ đã và đang diễn ra ở lâu đài. Quá nhiều chuyện đang dần kéo đến.
Có vẻ không có kiếp nào mình được hưởng thụ thời gian yên bình nhỉ?
“Được rồi, trước tiên là thứ quả đó.” Khan muốn chứng thực suy đoán của mình. Cầu trời nó thật sự là quả cà phê và tốt nhất đừng có gây hại gì cả.
Hắn còn nhớ An cũng chẳng ham gì với cà phê cho lắm, nhưng nó lại khá thích bạc xỉu. Ở thế giới này có nhiều thứ tương tự với thế giới trước, và cũng có nhiều thứ khác hoàn toàn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có cà phê ở đây. Vì nếu có thì nó đáng lẽ đã được sử dụng và đưa vào sản xuất thương mại từ lâu.
“Ngài có vẻ cố chấp với thức quả kỳ lạ đó. Ngài tính chế biến nó thành thuốc phiện à?”
Xem ra là Kelcey đã hiểu lầm ý định của Khan. Mà không chỉ mỗi Kelcey, những ánh mắt còn lại cũng hướng về phía hắn với suy đoán tương tự.
“Chà, tôi không thích thuốc phiện. Nếu ngài có ý định đó thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì đâu, nhưng tôi sẽ không giúp ngài. Cứ việc trừ lương tôi nếu như ngài muốn.” Molly lên tiếng với vẻ mặt âm u nghiêm trọng, giọng điệu ra chiều ghê tởm khi phải đề cập đến nó.
Chiếu theo tính tình của Molly như Khan đã biết, cô ta có vẻ thực sự chán ghét thuốc phiện. Đến mức cô ta có thể hủy hợp đồng, không tiếp tục làm việc cho hắn nếu như hắn thực sự nhúng tay vào. Nhưng cô ta chỉ đề nghị trừ lương. Không hơn.
“Tôi sẽ theo chủ nhân ạ!” Lai trung thành đáp bằng giọng cao hứng. Gã không biết thuốc phiện là gì, nhưng có biết thì sao? Quyết định của con sói trung thành này vẫn như thế, không thay đổi.
“Tôi…” Carter chần chừ, rồi cũng cắn răng nói. “Quyết định ngài là gì đi nữa, tôi vẫn sẽ tuân theo.”
“Tôi cũng… vậy ạ.” Elijah siết chặt cây quyền trượng trắng trong tay, như siết lấy lòng can đảm của mình để lời trên miệng có thể thốt ra thành tiếng.
Chỉ có mỗi Saul là im lặng, không nói gì và nhìn hắn chằm chằm.
Chẳng để ai đợi lâu, Khan đưa ra câu trả lời khẳng định. “Sẽ không có thuốc phiện trên lãnh địa của ta.”
Molly là người thả lỏng cơ mặt đầu tiên khi nhận được đáp án từ Khan.
“Vậy ngài muốn làm gì? Trông ngài có vẻ cố chấp lạ thường với thứ mà Lai đề cập.”
“Ta chỉ nghi ngờ Thú triều có liên quan đến nó. Nếu giải quyết được nó thì Thú triều sẽ không còn là mối lo đáng ngại trong tương lai về sau nữa.”
Lời của Khan cũng không hẳn là vô lý, tuy rằng hắn đã che giấu mục đích thực của mình khi có ý định tìm cho ra thức quả màu đỏ kỳ quái mà Lai đã nói đến.
“Cũng phải… cứ vào mùa hạ định kỳ là sẽ có Thú triều, mặc dù kỳ động dục hay kiếm ăn của ma thú thường diễn ra vào mùa xuân.” Carter lầm bầm tính toán. “Mùa xuân Ma thú cũng hoạt động hăng hái hơn hẳn, nhưng không đến mức điên cuồng như đợt Thú triều nên cũng dễ xử lý hơn… Ờm, ở mức độ nào đó…”
Ma thú cũng là ma thú, không thể nói dễ xử lý một cách dứt khoát được. Bọn chúng chẳng khác gì ung nhọt của phương Nam, vì chúng mà phương Nam yếu hơn hẳn ở mảng giao thương, khiến vật giá nhiều thứ dễ leo thang trong khi điều kiện sống của các vùng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
“Phái một đoàn trinh sát thám thính trong rừng sâu vào ngày mai, Saul sẽ dẫn đội với Lai cùng đi. Nếu phát hiện quả màu đỏ đó thì mang về ngay.” Khan rất muốn bảo họ nên bứng cả gốc cây về nhưng đường đi vào rừng sâu, lãnh địa của ma thú hoạt động đã đủ khó khăn, sai khiến họ phải bảo vệ cả một cái cây trở về thì hắn có khác gì ác ma đâu chứ.
“Anh muốn tôi làm gì?” Thay vì trả lời một cách háo hức như Lai, Saul hỏi ngược lại một câu khác. Thái độ trầm tĩnh, nhìn không ra tâm tình. “Từ khi trở về, anh luôn cố tình để tôi can dự vào các vấn đề nội bộ của lãnh địa. Tôi chẳng biết anh muốn chơi ván cờ gì. Nhưng mà… anh có biết ý nghĩa của việc tự mình dẫn binh là gì không mà cứ ngang nhiên trao tôi trọng trách đó vậy?”
Bầu không khí bất chợt trở nên căng thẳng, Saul không thể hiện quá rõ ràng nên cũng khó lòng đọc vị được cậu.
Song, Khan lại như hiểu được Saul. Hắn chẳng nao núng mà đáp lại Saul một nụ cười tự tin. “Ta biết chứ. Ta không làm thế chỉ vì mình lười biếng đâu.”
Mặc dù bây giờ hắn rất muốn được lười biếng.
“Anh đang làm một chuyện vô bổ…” Saul hậm hực, quắc mắt nhìn Khan trách cứ. “Cứ cho rằng tôi giành được chiến công sau đợt diệt ma thú này đi. Vậy anh sẽ trao cho tôi cái gì? Chức Tổng chỉ huy nào đó chăng?”
Lúc này, mọi người mới hiểu ra vấn đề. Hóa ra ngay từ khi về lãnh địa Khan đẩy Saul đi huấn luyện binh đoàn là có lý do cả. Trao mọi quyền quyết định cho cậu để người ngoài nhìn vào sẽ thấy cậu hoàn toàn được gia chủ trọng dụng. Chưa kể, sau đợt ma thú xâm nhập bất ngờ lần này, Khan lần nữa để Saul đứng ra giải quyết vụ việc thay vì một Bá tước, là chính hắn.
Saul là đứa con hoang vốn dĩ bị khinh thường. Nếu cậu muốn được tôn trọng bởi giới quý tộc, bỏ qua cả cái mác đứa con hoang thì cậu phải có thành tích, tài năng và sự công nhận của gia chủ.
Khan hoàn toàn công nhận Saul, không chút chần chừ. Nhưng những điều còn lại thì phải đợi thời cơ thích hợp để cậu ta bắt lấy.
Và đợt Thú triều lần này hoàn toàn là một cơ hội thích hợp.
“Tổng chỉ huy? Đừng đùa chứ. Cậu quên mất rằng Evangeline ngoài hàm Bá tước chính thống ra, chúng ta còn một tước vị kế thừa nữa à?”
Saul nhíu mi.
Carter a lên một tiếng, rồi kêu thành tiếng:
“Là tước vị! Tử tước!”
Khan búng tay, khen ngợi Carter. “Trí nhớ tốt đấy. Trước khi cha từ trần, ta đã trở thành một Tử tước, cũng như đang trên đường xuống thị trấn Sylvia để nhận trách nhiệm quản lý. Nhưng giữa đường thì bị phường đồi bại bắt cóc đòi tống tiền.” Vừa dứt lời, Khan thấy hơi tiếc vì không có Ibrahim sỉ ở đây. Nếu có thì chắc chắn vẻ mặt khó xử của ông ta rất đáng xem.
“Anh thật sự… muốn giao lại tước vị đó cho tôi?”
Saul kinh ngạc nhìn Khan chăm chăm. Giọng cậu bất giác hạ âm lượng đến mức thấp nhất, chỉ còn tiếng lầm bầm hoang mang trong cổ họng.
“Cho dù chúng ta… cũng được?”
Dưới những cái nhìn săm soi trong phòng, Khan chậm rãi bước đến gần Saul, đặt tay lên vai cậu rồi siết chặt. Hắn chắc nịch nói từng âm từng chữ.
“Chúng ta là gia đình, Saul à. Luôn là vậy, dẫu cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Saul vẫn nhìn hắn bằng vẻ mặt cứng ngắc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhân vật chính của sự việc còn chưa trả lời thì cô nàng Thánh nữ giấu thân phận nào đó đã lên tiếng bằng điệu bộ rùng mình.
“Gì vậy? Tự dưng bày tỏ tình cảm thân thương với nhau ở đây thế? Nghe nổi cả da gà à!!”