“Đàm Tổng…. Huhuhu ~” Mạc Chi Dương nước mắt sinh lý rơi xuống như trân châu vỡ vụn, miệng cũng nghẹn ngào rên rỉ, cuối cùng vì xấu hổ nên cắn ngón trỏ không chịu phát ra tiếng.
“Ngoan, Dương Dương, anh ở đây.” Đàm Tổng ngoài miệng dịu dàng nhưng trong ngoài không đồng nhất, liền dùng tư thế này ở bên trong, đột ngột lật người lại, để cậu ghé vào bàn làm việc.
Tai và đuôi thỏ đều rất đẹp, thành thật thể hiện sự vui sướng của chủ nhân.
Đàm Tổng thích cái tai và cái đuôi này, cực kỳ yêu thích con thỏ nhỏ này. Nếu đuôi thỏ mọc trên người người khác thì hắn sẽ không yêu thích, cho nên xét cho cùng là rất yêu con thỏ này.
Nhìn cậu cắn ngón tay của mình, làm sao có thể để cậu tùy ý, cúi người đè lên, đưa tay trái vào miệng cậu: “Ngoan, nếu không nhịn được liền cắn anh.”
Tay phải vẫn đang đè lại phần hông cậu, lực đạo dữ dội, như muốn hoàn toàn chinh phục người.
Mạc Chi Dương vốn là muốn cắn ngón tay của hắn, nhưng đầu lưỡi đã bị hắn bắt trước, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sắc trời tối hẳn, Đàm Tổng liếc mắt một cái, đã hơn 9 giờ, nhưng cả hai người đều không nhúc nhích, an ủi người đang ngồi trên người mình: “Có mệt không?”
“Ừm…” Mạc Chi Dương ngồi ở trên đùi của hắn, không phải cậu muốn như thế, mà là bị hắn cưỡng chế trụ trên người.
Nói xong lại bị lấp kín, muốn xem cậu thật sự có thể mang thai hay không, Mạc Chi Dương xấu hổ đến mức giơ tay định đánh hắn, hai chân từ khe hở trên tay vịn buông xuống, nhẹ nhàng lắc lư.
Cả người đều nép vào lòng ngực hắn, uể oải ngáp một cái, lại còn nhớ thương về nhiệm vụ của mình: “Đàm Tổng, Tiểu Nhiên đâu?”
“Trác Thân ở cùng nó trong phòng vẽ tranh.” Đàm Tổng sợ người cảm lạnh, liền đem hai chiếc áo sam dệt có chút bẩn phủ thêm cho cậu: “Đừng lo lắng, tình hình bên ngoài đã dần rõ ràng, Đàm gia ở nước ngoài cũng đang giúp đỡ, chưa đến hai tháng liền có thể thu lưới.”
Mạc Chi Dương tựa đầu vào vai hắn, hơi nóng khi nói chuyện đều phả vào tai cậu: “Ư, ha…. Trác Thân thích em.”
“Anh thấy được, nhưng anh cũng có thể nhìn ra em không thích hắn ta.” Đàm Tổng đã sớm biết.
Nếu không phải vì Tiểu Nhiên và Dương Dương không thích hắn ta, hắn cũng không có khả năng lưu Trác Thân lại, một con mèo đen làm sao dám mơ ước con thỏ nhỏ của mình.
“Vậy tình huống này của em sẽ kéo dài bao lâu? Em có thể băm hai tên khốn nạn đó trước được không?” Mạc Chi Dương nhẹ giọng hỏi.
Hệ thống nói, thân thể cậu bị thuốc ảnh hưởng nên mới như vậy, vậy nên hai người kia không thể trốn thoát được đâu.
“Bác sĩ nói sẽ không lâu đâu, khoảng bảy tám ngày nữa, chờ em khỏe hơn, anh sẽ đích thân mài dao cho em, để em băm bọn họ, được không? Nhưng hiện tại thì không được.” Đàm Tổng vuốt ve sau lưng cậu, ý bảo cậu phải ngoan ngoãn.
Cũng được, bảy tám ngày thì bảy tám ngày, đến lúc đó cậu nhất định sẽ tra tấn bọn họ thật tốt.
Đột nhiên muốn đi làm gì đó, Mạc Chi Dương ngồi dậy, kết quả bị đồ vật trong cơ thể nháo đến mềm eo, lại ngã vào trong ngực hắn, làm nũng: “Em cũng muốn anh tiêm thuốc này cho bọn họ!”
“Được.” Ý kiến này không tồi, Đàm Tổng vậy mà không nghĩ tới, quả nhiên con thỏ này vẫn thực sự rất đáng yêu.
Trác Thân nhìn Tiểu Nhiên lại vẽ con thỏ, đã vẽ cả đêm, tại sao vẫn còn vẻ, chống cằm hỏi: “Anh Dương của em gần đây đang lam gì vậy?”
“Con không biết, chắc là rất bận.” Tiểu Nhiên nói, ngồi trên ghế muốn lấy đủ bút marker, nhưng tay quá ngắn.
Nhìn thấy nhóc như vậy, Trác Thân lấy xuống đưa cho nhóc, dỗ nhóc trả lời: “Bận việc gì em biết không?”
“Con không biết, hẳn là Cậu sẽ biết.” Tiểu Nhiên cầm lấy cây bút, rốt cuộc thì hình như mỗi lần nhóc đi tìm anh Dương thì Cậu cũng đều ở đó, cho nên hẳn là Cậu sẽ biết, nói tới đây, Tiểu Nhiên dừng lại động tác trên tay, nhìn Trác Thân: “Chú Trác, nếu Cậu của cháu có thể kết hôn với anh Dương thì tốt biết mấy.”
“Cậu của em muốn cưới tiểu thư Kiều gia, sao có thể cưới con thỏ? Giới thương gia đều liên hôn như vậy.” Trác Thân không tim không phổi mà phỉ nhổ, lại cảm thấy thỏ nhỏ thật sự rất đáng thương.
Sau khi nghe những lời này, Tiểu Nhiên đột nhiên ném cây bút marker trên tay xuống, đập cái bàn từ trên ghế nhảy xuống: “Mới không phải! Cậu của con sẽ không cưới chị Kiều đó, chú gạt cháu huhuhu~”
Nói xong lại khóc lóc chạy đi, bỏ lại Trác Thân một mình ở chỗ này: “Chuyện này? Sao đột nhiên lại khóc.”
Tiểu Nhiên vừa khóc vừa chạy ra cửa, trực tiếp vọt tới phòng anh Dương, đi gõ cửa: “Anh Dương, huhuhu~~”
Mạc Chi Dương ở trong phòng vừa định ngủ thì nghe thấy tiếng Tiểu Nhiên gõ cửa, muốn kêu Đàm Tổng đi, nhưng người còn đang tắm rửa trong phòng, chỉ có thể chống thân thể đi mở cửa: “Tiểu Nhiên làm sao vậy.”
“Anh Dương, huhuhu, chú Trác bắt nạt em!” Tiểu Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy người, hức một cái liền khóc thành tiếng, nhịn không được mà ôm chặt lấy chân cậu.
Khi Trác Thân từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng cáo trạng này, theo bản năng giơ tay lên: “Tôi không có, thật sự không có.”
“Tiểu Nhiên, ngoan.” Mạc Chi Dương trừng mắt nhìn Trác Thân, sau đó cúi người ôm đứa nhỏ vào lòng an ủi: “Chú ấy không cố ý, thật đó.”
Tiểu Nhiên căn bản không nghe, vẫn cứ khóc, nước mắt rơi lã chã trên bộ đồ ngủ của cậu: “Chú ấy nhất định là cố ý, nói rằng Cậu sẽ cưới chị Kiều đó, huhuhu~ Em không muốn chị Kiều, em muốn anh Dương!”
“Tôi nói thật mà, Kiều Ngâm có ý định kết hôn với Đàm Tổng, hơn nữa tôi thấy Đàm Tổng cũng không phản đối.” Trác Thân nhún vai, ai lại từ chối một cuộc hôn nhân đàng hoàng như vậy.
Mạc Chi Dương dỗ dành Tiểu Nhiên: “Không sao, không sao, nếu hắn dám cưới, anh sẽ đánh gãy chân hắn trước.”
Nếu đã nói đến như vậy, Trác Thân cũng thuận thế nói tiếp: “Thỏ con, tôi cảm thấy Đàm Tổng sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này vì em, Kiều Ngâm nói rằng Kiều lão gia đã nói qua với Đàm Tổng rồi, tôi sợ cuối cùng em sẽ là người đau khổ.”
“Huhuh, chú Trác là một người xấu, một tên xấu lớn.” Tiểu Nhiên tuy còn nhỏ nhưng cũng biết một chút, chính vì chuyện này mà càng nháo thêm, giống như chỉ cần nháo là có thể đánh bại hiện thực.
Tất cả trẻ em đều như vậy.
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Mạc Chi Dương bị nhóc làm cho phiền đến chịu không nổi, vừa rồi còn buồn ngủ, hơn nữa Tiểu Nhiên còn khóc lớn tiếng như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Thân: “Anh nhìn chuyện tốt anh làm này!”
“Tôi nói thật mà, bình thường mà nói Đàm Tổng sẽ không phản đối, cho nên đồ cặn bã này, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi em!” Lúc này, giọng điệu của Trác Thân càng trở nên nghiêm túc, cứ như người sắp bị bỏ rơi là hắn ta vậy: “Cho nên thỏ con, khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ đưa em đi!”
“Muốn đưa em ấy đi đâu?”