Hôm nay lúc Khương Đào tới dặn nó tìm chỗ núp trước, hiện tại nó biết Khương Đào đi về nên nhảy ra chờ nàng.
Khương Đào thầm than không tốt, Tuyết Đoàn nhi lỗ mãng chạy ra, sẽ khiến người khác sợ hãi.
Đám người đúng là xôn xao lên, phản ứng của mọi người không phải kinh sợ mà là thấy mới mẻ, đầu tiên là hình thể của Tuyết Đoàn nhi lớn hơn sủng vật nhiều nhưng so với dã thú ở núi rừng thì không đáng nhắc tới. Thứ hai là mọi người ở bên nhau, lá gan đương nhiên lớn hơn chút, cuối cùng là biểu tình của Tuyết Đoàn nhi lại chẳng hung ác, nhảy ra sau liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.
“Đây là gì a? Nhìn giống con báo lại có chút giống hổ? Có ăn người hay không?”.
“Ăn người cái con khỉ? Ngươi gặp qua con hổ nào ngồi xổm dưới đất ngoan như con mèo như này chưa?”.
“Đúng vậy, sợ cái gì, chúng ta nhiều người như này mà”.
“Đúng vậy đừng hoảng, quên mất tối qua có tiếng hổ gầm rồi hả? Nếu không phải là nghe được tiếng hổ gầm, không chừng hôm qua chúng ta đã về nghỉ ngơi rồi”.
“Nói như vậy đúng là thần thú phù hộ chúng ta?”.
Khương Đào thấy mọi người không bị dọa liền giải thích nói:”Đây là Tuyết Đoàn nhi nhà ta, mọi người đừng sợ! Nó tuyệt đối sẽ không đả thương người!”.
Đám người chợt an tĩnh sau một lúc sau lại bùng lên tiếng thảo luận dữ dội.
“Hóa ra là thú nuôi của nương tử nhà Khương gia, đêm qua thật là cảm tạ ngài!’.
“Khương nương tử không chỉ tốt bụng mà còn có bản lĩnh, còn cứu chúng ta một mạng!’.
“Khương nương tử là tiên nữ hạ phàm! Cư nhiên có thể thu phục lão hổ?”.
Mắt thấy mọi người càng nói càng quá, có người muốn tiến tới cảm tạ nàng, còn có người hành động không tiện cũng cách một khoảng tới thi lễ với nàng, Khương Đào hoảng sợ vội vàng nói: “Mọi người đều không cần khách khí, nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ đi về trước!”.
Nói xong liền đi tới chỗ Tuyết Đoàn nhi, về Tô trạch.
Đi một lúc sau Khương Đào mới phát hiện Hoàng thị còn đi sau lưng mình.
Nàng dò hỏi mà nhìn Hoàng thị, Hoàng thị ngượng ngùng tiến lên nói: “Hôm qua lão gia nhà ta và đứa con này cũng không chịu nghe lời ta, nói không có việc gì liền về phòng, nếu không phải tiểu lão hổ nhà ngươi rống lên một tiếng, khiến bọn họ phân tâm thì không chừng là bọn họ đã về phòng rồi!”.
Khương Đào trước nay đều không ghét Hoàng thị, chỉ là bởi vì nhi tử của nàng, không muốn lui tới với nhà hắn quá nhiều. Hôm nay, Hoàng thị càng khiến nàng phải lau mắt mà nhìn, hai người còn thân hơn so với lúc trước.
Hai người vừa đi vừa nói, Hoàng thị lòng còn sợ hãi nói, “Quê nhà ta trước đó từng xảy ra vài lần động đất, ta nhớ một lần khi còn nhỏ, cũng là lúc đêm khuya, những người đó cũng còn đang ngủ liền… Nương ta đẩy ta tới góc tường, dùng thân thể bảo vệ ta, qua vài ngày sau chúng ta mới bị người khác đào ra”.
Hoàng thị nói xong hốc mắt cũng ửng hồng, nàng lúc ấy cũng mới năm, sáu tuổi, không hiểu chuyện, ngay cả sợ cũng không biết.
Hơn nữa, có nương của nàng ở bên cạnh, ôn tồn dịu dàng mà an ủi nàng, những gì nàng nhớ được cũng chỉ có bóng tối và đói khát. Là vô cùng đói, nàng gừ nhỏ đã vô cùng béo, tham ăn, chỉ thiếu ăn một chút thôi cũng khóc.
Nương nàng khi đó cho nàng uống một chất lỏng khá ấm, ăn vào có mùi tanh của thịt, nàng cũng không hiểu, đói tới mức ăn như thú vậy.
Qua mấy ngày sau, hòn đá trên đầu được đào ra, có ánh sáng rọi vào, nàng vui vẻ mà gọi mẫu thân nhưng nương nàng ngủ rất sâu, dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Sau đó nàng ra ngoài, cha của nàng ôm nàng vào lòng lập tức che mắt nàng lại, không cho nàng nhìn.
………….
Kỳ thật cũng chỉ là mấy hôm nhưng hiện tại Hoàng thị nghĩ lại, cảm thấy khoảng thời gian ấy còn dài hơn cả đời.
Cho nên hôm nay sau khi hết chấn cảm, Hoàng thị không nghĩ gì mà gọi một đống người tới, kỳ thật nàng cũng không biết phải làm gì, chỉ nghĩ giúp được chút nào hay chút ấy, giúp được là tốt rồi.
“Ta hôm nay cũng không giúp được gì”. Hoàng thị có hơi hổ thẹn. Nàng mang gia đinh tới đào phế tích cứu người, nàng cũng có nhiều sức lực nhưng lại thiếu chút thì hại chết người ta, sau Khương Đào tới mà nàng không chỉ biết y thuật mà còn biết khâu vêt thương.
“Không có, ngài thật sự đã giúp được rất nhiều rồi”. Khương Đào nói.
Trước không nói cái khác, chỉ cần có quan huyện phu nhân là Hoàng thị ở đây, sự an tĩnh bèn không cần lo lắng. Bằng không nhiều người như vậy, lão đại phu cứu ai trước ai sau thể nào cũng có mâu thuẫn bùng ra, không nhẹ nhàng được như vậy.
Hoàng thị không nghĩ tới chuyện đó nhưng nghe Khương Đào nói vẫn cười hỏi: “Ngươi mai có tới không?”.
Khương Đào gật đầu, “Hôm nay ta ở Tô trạch bên cạnh Vệ trạch, sáng mai phu nhân tới đó tìm ta là được”.
Nói xong hai người liền tách ra, Hoàng thị được gia đinh đưa về phủ, nghe nói Tần tri huyện còn đang bận ở huyện nha, bà cũng không hỏi nhiều, nằm xuống là ngủ.
Khương Đào rất mau về tới Tô trạch, Tiêu Thế Nam và Khương Dương đã về, nghe nói Khương Đào ra ngoài hỗ trợ người khác, hai huynh đệ họ gấp gáp phải ra ngoài tìm người.
Sở Hạc Vinh và Khương Lâm được đưa tới Vệ gia, Vệ gia đúng thực chuẩn bị rất đầy đủ, lương thực và dược liệu đủ cả, hạ nhân còn được huấn luyện qua, đâu ra đấy mà làm việc của mình. Hơn nữa, năm ngoái khi Vệ gia dọn tới đã tu sửa nhà rồi, so với nhà bình thường vững chắc hơn nhiều, chỉ có một gian không người ở là sập, còn lại đều tốt, chỗ có người ở đều không chịu ảnh hưởng.
Sở Hạc Vinh và Khương Lâm ở cách vách một ngày không đi ra ngoài, đều cho là bên ngoài cũng như vậy, hai người ăn tối xong mới trở về Tô trạch, cũng nghe nói ban ngày Khương Đào ra ngoài cũng lo lắng.
Tuy vậy bọn họ lại không biết cụ thể là Khương Đào đi đâu, Tô Như Thị khuyên bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nói Khương Đào mang theo Tuyết Đoàn nhi cùng nhau ra ngoài, Tuyết Đoàn nhi che chở nàng, khẳng định sẽ không có việc gì.
Nhưng nói là nói vậy nhưng bà thực ra cũng rất lo lắng, vài người cầm theo đèn lồng đứng ở cửa chờ nàng.
Ở đằng xa, Khương Đào thấy ở cửa lớn Tô trạch có một loạt đèn lồng sáng lấp lánh, chiếu sáng con đường nàng về nhà.