“Em cứ lái xe theo chỉ dẫn của chị là được, chắc chắn không sai đâu”, Tần Thanh Tâm nói.
Châu Ngọc Thúy cười lạnh: “Vân Thủy Uyển là khu biệt thự cao cấp nhất của cả Giang Hải, nơi ở của bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Làm sao thằng vô dụng kia có thể mua nổi biệt thự ở đây?”
Tần Thanh Tâm cau mày: “Mẹ đừng nói anh ấy như vậy nữa được không? Mẹ vốn không biết anh ấy là người như thế nào”.
Tần Y cũng nói: “Hôm nay anh rể làm gì Tần Phi mẹ cũng thấy rồi.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn.
Mẹ cứ mở miệng mắng anh ấy vô dụng, nếu có ngày anh ấy tức giận đuổi mẹ đi, mẹ cũng đừng khóc!”
“Hai đứa nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy? Dù sao mẹ cũng là mẹ của hai đứa, hai đứa lại vì người ngoài cãi lời mẹ, có con gái nào như vậy không hả?”, Châu Ngọc Thúy không vui nói.
“Con thật sự chưa từng thấy người mẹ nào như mẹ!”, Tần Y phản bác.
Lần trước ở nhà hàng Tô Ký, Tần Y giúp Châu Ngọc Thúy đánh Vương Lộ Dao nhưng lại bị bà ta bắt quỳ xuống xin lỗi, cô ta đã vô cùng tổn thương.
“Con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả? Có tin mẹ đánh con luôn không?”, Châu Ngọc Thúy thẹn quá hóa giận.
“Đủ rồi!”, Tần Thanh Tâm nổi giận hét lên, quay lại nhìn Châu Ngọc Thúy: “Con nói trước cho mẹ biết, nếu mẹ còn tiếp tục gây khó dễ cho Dương Thanh như ngày trước, tốt nhất mẹ hãy về nhà cũ ở đi”.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm rất lạnh lùng.
Châu Ngọc Thúy định nói tiếp, thấy ánh mắt giận dữ của cô thì lại nuốt ngược những lời đó xuống, thở phì phò nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhà của anh rể ở Vân Thủy Uyển thật sao chị?”
Khi lái xe vào Vân Thủy Uyển, Tần Y cực kỳ kinh hãi.
Bảo vệ ở ngoài cổng thấy biển xe lạ, đang định ngăn cản thì thấy Tần Thanh Tâm ngồi ở ghế lái phụ, vội vàng đứng thẳng cúi chào.
Khu này không lớn lắm.
Những người sống ở đây đều là các gia tộc giàu có nổi danh của Giang Hải.
Bảo vệ ở đây đã ghi nhớ thông tin của ông chủ ở trong đầu, biết rõ Tần Thanh Tâm chính là bà chủ của biệt thự Vân Phong.
Châu Ngọc Thúy sáng bừng hai mắt, kéo cửa kính xuống ngó Đông ngó Tây.
Đây là lần đầu tiên bà ta đặt chân vào khu biệt thự xa hoa tới vậy.
Mặc dù Tần Y cũng ngạc nhiên, nhưng nhớ tới sự thần bí và mạnh mẽ của Dương Thanh, cô ta vẫn có thể tiếp nhận.
“Biệt thự của anh rể ở đâu vậy? Sắp hết đường rồi chị ơi”, Tần Y mãi vẫn chưa thấy Tần Thanh Tâm chỉ đường, nghi hoặc hỏi.
“Cứ lái dọc con đường này là đến”, Tần Thanh Tâm đáp.
“Hả?”
Tần Y không hiểu, bởi vì lái tiếp nữa sẽ lên tới đỉnh núi.
Mà trên đường đi không có một bóng người.
“Chắc là chị nhầm rồi, đi tiếp nữa sẽ tới đỉnh núi đấy.
Một tháng trước có tin tức động trời nói tòa biệt thự nằm ở nơi cao nhất của đỉnh Vân Phong đã bị một ông lớn thần bí mua mất rồi”.
Châu Ngọc Thúy cũng lên tiếng: “Nghe nói con đường dẫn lên đỉnh núi dài khoảng ba cây số, chỉ dành riêng cho chủ nhân tòa biệt thự trên đỉnh núi.
Người ngoài không được phép đi vào đâu”.
“Mẹ còn nghe nói, nửa tháng trước có một cậu chủ nhà giàu muốn lái xe đi lên xem thử, kết quả bị bảo vệ đánh gãy hai chân.
Gia tộc của cậu ta vốn rất tức giận, nhưng khi biết cậu ta định đi lên đỉnh núi liền sợ hãi không dám hé răng nói nửa câu”.
“Kít!”
Tần Y nghe vậy thì phanh gấp.
May mà tốc độ xe không quá cao.
“Đi tiếp nữa sẽ tới con đường dẫn lên đỉnh núi kia đấy”.
Tần Y lo lắng nhìn Tần Thanh Tâm: “Chắc chắn là chị nhớ nhầm rồi”.
“Biệt thự ở đỉnh núi Vân Phong chính là nhà của Dương Thanh.
Em đừng sợ, cứ lái tiếp đi”, Tần Thanh Tâm bất lực nói.
“Con học người ta nói đùa từ bao giờ vậy? Đến cả bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải còn không có tư cách ở trên đỉnh, sao thằng vô dụng kia có thể ở được?”, Châu Ngọc Thúy không tin.
Tần Y lại im lặng không lên tiếng, tim đập thình thịch.
Cô ta biết chị mình sẽ không bao giờ nói đùa, vậy nên biệt thự ở trên đỉnh Vân Phong đúng là nhà của Dương Thanh.
“Lái tiếp đi!”, Tần Thanh Tâm cũng lười giải thích, chỉ từ tốn nói một câu.
Tần Y không nói gì thêm, tiếp tục nổ máy đi thẳng về phía trước.
– —————————
.