Hạ Kỳ Như lắc đầu, lập tức xốc lại tinh thần.
Bây giờ cô chỉ cần phải xử lý cái tên trên hệ thống Âm phủ nữa là được.
Oh yeanh!!!
À, còn cả đám người Khắc Tư cùng thằng nhóc Duy Vũ kia cũng phải sắp xếp ổn thỏa mới có thể yên tâm về nhà.
Ừm, quyết định thế đi.
Hạ Kỳ Như tính toán thời gian, cảm thấy thời gian vừa khớp với dự đoán của mình liền hài lòng đi ngủ.
Buổi tối hôm đó.
– đại nhân, người sói lại đến gây sự rồi, chúng ta có cần xử lý chúng luôn không?
Đại quản gia hơi cúi người cung kính nói, Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn ông ta.
– là người của bé con sao?
– không phải, đây là một nhóm khác.
Cảnh Thiên nghe vậy liền cầm ly “rượu” lên chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới bình thản nói.
– vậy ngươi tự xử lý đi.
– thuộc hạ đã rõ.
Đại quản gia lập tức lui ra ngoài, môi hơi nhếch lên đầy nham hiểm.
Cuối cùng ông ta cũng có cơ hội xử lý đám người này rồi.
Cảnh Thiên hơi liếc nhìn đại quản gia, bình tĩnh uống cạn ly rượu rồi đi lên phòng.
Hắn vừa đặt chân lên cầu thang, tiếng hét thảm của người sói liền vang vọng khắp nơi này, thế nhưng Cảnh Thiên giống như không nghe thấy, vẫn ung dung đi vào phòng ngủ, mắt thấy bé con vẫn đang ôm cái đuôi của mình mà ngủ ngon lành, hắn nhìn cái đuôi kia một lát, lát sau mới âm thầm rời đi.
Tiểu Hắc quan sát toàn bộ quá trình cùng vẻ mặt của hắn, cả người đều đã run thành cái sàng rồi.
Nếu giờ có thực thể, mặt nó khẳng định còn trắng hơn cả tờ giấy.
Trước đó thấy vị kia đã đủ đáng sợ rồi, giờ mới thấy vị này còn đáng sợ hơn.
Hắn sao có thể ra lệnh cho đại quản gia giết chết hết những người thân của tiểu chủ nhân ở thế giới này mà không hề chịu chút áp lực tâm lý nào chứ?
Lẽ nào thế giới đầu tiên không cho hắn chút bài học nào sao?
Loại tình cảm vừa chiếm hữu lại biến thái thế này, đến nó đã thành một hồn ma rồi mà vẫn sợ hãi không thôi nói gì tới tiểu chủ nhân chứ.
Chả trách cô ấy cứ gặp hắn là tắt điện, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Tiểu Hắc muốn đánh thức Hạ Kỳ Như dậy, thế nhưng cô hôm nay có vẻ ngủ hơi sâu, nó gọi mấy lần cô đều không phản ứng.
Tiểu Hắc gấp đến bay vòng vòng trong không gian, cuối cùng quyết định liều mạng chui ra ngoài cứu mấy người sói kia.
– đúng rồi, vẫn còn thiếu ngươi.
Tiểu Hắc vừa chui ra, Cảnh Thiên liền túm lấy nó, vẻ mặt ôn hòa nhưng hành động thì ngược lại.
Tiểu Hắc run rẩy không thôi.
Rõ ràng nó đã rất cẩn thận rồi mà, vì sao vẫn bị bắt lại chứ????
Tiểu chủ nhân đừng ngủ nữa, mau dậy cứu người đi!!!!
Nhưng mặc kệ nó kêu gào thế nào Hạ Kỳ Như đều không có phản ứng, lúc này Tiểu Hắc mới cảm thấy cô có vấn đề, nó liền từ bỏ dãy dụa mà run rẩy nhìn Cảnh Thiên chuẩn bị nhận mệnh.
– nếu đã chết rồi thì nên đến thế giới thuộc về ngươi mới phải, vì sao còn lưu luyến thế giới này làm gì?
Lưu luyến thì cũng thôi đi, lại còn ngấp nghé bé con của hắn nữa.
Cái này bảo hắn làm sao nhịn được.
Cảnh Thiên cảm nhận được sợi vải này có linh thức của riêng mình, rất thường hay cùng bé con trò chuyện với nhau, điều đáng hận là hắn cô đến mấy cũng không phá được mối liên kết giữa hai người, hại hắn ăn giấm đến đau cả dạ dày.
Tiểu Hắc: “…”
Tiểu Hắc rất muốn giống như tiểu chủ nhân, vào thời khắc quan trọng sẽ xuất ra uy thế của mình khiến kẻ địch phải dè chừng.
Nhưng nó cố mấy cũng không được, giờ này nó đã run thành cái sàng rồi, đến tên mình cũng sắp quên mất thì làm màu thế nào được.
Hu hu, vì sao số của nó lại khổ như thế chứ?
Rầm…
Vào đúng thời khắc mấu chốt, cửa sổ đột nhiên bị phá vỡ, rất nhiều bóng đen từ bên ngoài nhảy vào, lúc thấy Cảnh Thiên đứng đó, bọn họ đều sửng sốt hồi lâu, sau mới phản ứng mà quay người bỏ chạy, chỉ đáng tiếc là Cảnh Thiên lại không đuổi bọn họ mà là một bóng người khác, còn hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi con mồi thật sự của mình.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, một vài bóng người khác lại âm thầm tiến vào trong phòng, giơ súng bạc lên mà chuẩn xác nhắm vào đầu Hạ Kỳ Như.
Tiểu Hắc thấy tiểu chủ nhân gặp nguy hiểm liền vội thoát khỏi khống chế của Cảnh Thiên mà quay về bảo vệ cô.
Cảnh Thiên nhìn nó sửng sốt hồi lâu, sau mới lấy lại bình tĩnh mà đi xử lý đám người kia.
Nói thì chậm làm thì nhanh, chỉ một lúc sau không gian xung quanh dần yên tĩnh trở lại.
Tiểu Hắc thấy Cảnh Thiên đi tới chỗ mình và tiểu chủ nhân thì sợ hãi không thôi, nửa muốn chui vào nhẫn không gian lánh nạn, nửa sợ người trước mặt sẽ làm hại chủ nhân nó.
Thế nhưng trái ngược với dự đoán, Cảnh Thiên không làm gì nó cả, thậm chí còn phớt lờ nó mà bế tiểu chủ nhân đi.
Tiểu Hắc nhìn theo với vẻ mặt mơ hồ.
Đây là ý gì vậy?