“Không phải anh tính toán, những việc anh có khả năng, anh không muốn em vào động tay vào” Kiến Nhất bình tĩnh chậm rãi phân trần, vả lại anh đã quen làm mọi thứ cho cả hai, bảo anh chia bớt việc cho Vu Yên Nhi, anh căn bản không làm được.
Vu Yên Nhi nhìn Kiến Nhất, khẽ thở dài một hơi bất lực, lầm bầm trách anh: “Ông cụ non”
Kiến Nhất mỉm cười không đáp, đối với anh việc lấy Vu Yên Nhi không chỉ vì tình cảm, mà còn là cơ hội để anh chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô, anh không cho phép bản thân mình khiến cô vất vả hay đau buồn, cô gái nhỏ này của anh chỉ được vui vẻ và hạnh phúc.
Buổi sáng hôm sau Vu Yên Nhi theo Kiến Nhất đến hội quán Judo khi còn bé cả hai cùng đến học, anh học ở đó đến hết cấp hai mới ngừng, còn cô vào tập hơn một tháng đã bị đuổi học vì không khống chế được hành động của bản thân đánh người vô tội vạ.
Thăm lại nơi cũ, không gian các phòng tập cũng đã được mở rộng, sau bao nhiêu năm vẫn một màu áo cũ không đổi nhưng bên trong lại mang đến sự mới mẻ. Cả hai đến gặp người thầy năm đó dạy võ, ông bây giờ tuổi tác đã cao không còn đứng lớp, mái tóc cũng đã gần bạc trắng nhưng vóc dáng vẫn gọn gàng như xưa.
Nếu trước đây Kiến Nhất là học trò cưng, Vu Yên Nhi lại là người học trò để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, một cô bé ngày đó luôn lẽo đẽo theo sau Kiến Nhất, cho dù không tiếp tục học võ vẫn theo anh đến lớp xem anh học.
Gặp lại nhau, người thầy ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiến Nhất và Vu Yên Nhi vẫn đi cùng nhau, nhưng cả hai đã trở thành những cô cậu thanh niên trưởng thành, không còn là hai đứa trẻ một nóng một lạnh khi xưa, điều khiến ông ngạc nhiên nhất chính là cách đây gần bảy năm, Kiến Nhất từng nói đã hẹn hò với Vu Yên Nhi, ngày gặp gỡ này ông vẫn có thể nhìn thấy cả hai sánh đôi bên nhau như chưa từng chia xa.
“Sư phụ, vẫn đẹp trai như ngày trước nhỉ?” Vu Yên Nhi đến gần thầy, giở trò trêu chọc.
Thầy ngồi ở bàn làm việc bật cười, thong thả đáp lại: “Đâu có bằng hai đứa, bao nhiêu năm rồi vẫn hệt như trước”
Kiến Nhất mỉm cười đặt quà cáp lên bàn, điềm tĩnh mở lời hỏi thăm: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?”
“Vẫn ổn, may mà không có bản sao của Yên Nhi xuất hiện”
Vu Yên Nhi “Xì” một tiếng không cam tâm, bày ra dáng vẻ phản đối. Trong lúc Kiến Nhất và thầy trò chuyện, cô dạo một vòng trong phòng làm việc của thầy, ông là người thành lập hội quán, những học sinh xuất sắc đều được một tay ông dạy dỗ, sự nghiệp cả đời của ông cũng gắn tại nơi đây.
Trong phòng làm việc của thầy, ông còn cố ý dùng một bức tường lớn để treo ảnh những đệ tử có cống hiến và thành tích nổi bật, giữa hàng chục bức ảnh chân dung được xếp ngay ngắn từng hàng kín cả một bức tường lớn, Vu Yên Nhi vô tình phát hiện có ảnh chân dung của Kiến Nhất nằm ở hàng thứ tư gần sát bên ngoài rìa.
Bên dưới mỗi bức ảnh đều có khoảng trắng để chính chủ nhân của bức ảnh ghi chú vào, trái tim Vu Yên Nhi lập tức đập loạn khi nhìn vào dòng chữ do Kiến Nhất ghi dưới ảnh của anh: *Trở thành một người mạnh mẽ để bảo vệ Yên Nhi – Kiến Nhất.*
Nếu không có cơ hội nhìn thấy dòng chữ này, Vu Yên Nhi có lẽ vẫn luôn tin rằng ngày xưa Kiến Nhất nói muốn học võ vì muốn cơ thể phát triển khỏe mạnh, có thể anh đã nói dối, cũng có thể vị trí của cô trong lòng anh đã dần lớn lên khiến anh thay đổi suy nghĩ. Nhưng cho dù là bất kỳ lý do gì đi chăng nửa, lý do cuối cùng để anh quyết định làm tất cả mọi chuyện đều liên quan đến cô.
Rời khỏi hội quán, trên đường trở về nhà, Vu Yên Nhi tay trong tay cùng Kiến Nhất từng bước dạo trên con đường vắng vẻ ngày hè, bước chân cô vô thức theo từng nhịp của anh, bởi ánh mắt và tâm trí của cô đều gán chặt lên chiếc gáy đẹp đẽ trước mắt.
Trong giây phút đặt hoàn toàn suy nghĩ lên Kiến Nhất, Vu Yên Nhi bất ngờ kéo tay anh đứng lại, đối diện với gương mặt ngạc nhiên của anh, cô nghiêm túc bày tỏ: “Ông xã, anh là lý do duy nhất để em thấy rằng cuộc sống này có ý nghĩa, anh có đồng ý trở thành lý do cả đời của em không?”
Khóe môi Kiến Nhất cong lên cao, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn chân thành, từ tốn đáp: “Anh đồng ý”