Hắn quay người cũng đi ra ngoài, trong tĩnh thất không ngừng chống cự lại tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo vừa xuất hiện vừa thu về, không phải là sự tình dễ chịu gì.
Đi tới bên ngoài, những người khác đều không đi, Hoắc Vũ Hạo đang tu luyện, bọn hắn rất tự nhiên lưu lại vì tiểu sư đệ hộ pháp.
“Hiên lão sư, người không cảm thấy khí tức trên người Vũ Hạo có chút kỳ quái? Ta nhớ được hắn trước kia không có tinh thần lực cường đại như vậy a? Chẳng lẽ nói lần này ra ngoài, hắn lại có kỳ ngộ gì sao?” Từ Tam Thạch hiếu kì nói.
Hòa Thái Đầu cũng rất tán thành nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta cũng không nhớ rõ tinh thần lực của hắn trước kia có thể cường đại đến trình độ như vậy. Hơn nữa, hồn lực của hắn dường như cũng xuất hiện biến hóa. cỗ khí tức Hung Thú không biết từ đâu mà đến, kim quang tản mát ra trên người hắn dường như còn không phải do hồn lực tạo thành, mà là từ trong ra ngoài, không biết cái tình huống gì. Giống như bản thân hắn biến thành màu vàng.”
Hiên Tử Văn lắc đầu, nói: “Ta là hồn đạo sư, cũng không phải hồn sư, chút nghi vấn các ngươi hẳn là hỏi Phong Hào Đấu La của học viện Sử Lai Khắc mới phải. Dù sao hắn làm ra chuyện gì ta đều mặc kệ, không làm được hồn đạo khí cấp tám, cũng đừng nghĩ đi.”
Bối Bối có chút bất đắc dĩ cùng Từ Tam Thạch đối mặt một cái, nguyên bản bọn hắn còn nghĩ muốn thuyết phục Hiên Tử Văn một chút, hiện tại xem ra, thuyết phục vẫn là miễn đi, tránh khỏi bị cự tuyệt khó chịu.
Thời gian tu luyện của Hoắc Vũ Hạo so với trong tưởng tượng của mọi người muốn ngắn một chút, một canh giờ sau, dao động hồn lực bên trong chậm rãi thu liễm, một tiếng giống như long ngâm ngâm khẽ vang lên.
“Tiểu tử, tu luyện xong liền xong, kêu to cái gì a?” Từ Tam Thạch cười mắng, đồng thời hắn cũng là người thứ nhất đi trở về trong tĩnh thất.
Bất quá, vừa đi trở về hắn liền phát hiện không đúng. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo vẫn khoanh chân ngồi nơi đó, cũng không há mồm, mà tiếng Long ngâm trên người hắn vẫn như cũ đang vang lên, tiếng Long ngâm dường như là từ bộ ngực hắn phát ra, hơn nữa như ẩn như hiện, Long ngâm quanh quẩn, cùng hồn lực của hắn hình thành tương hỗ phản hồi.
Là cái tình huống gì? Từ Tam Thạch quay đầu nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối cũng là Long hệ vũ hồn, bản thân không biết, hắn hẳn phải biết mới đúng chứ.
Thế nhưng, trên mặt của Bối Bối đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc, rất rõ ràng, đối với tình huống như vậy của Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng một điểm đều nhìn không ra đầu mối.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở hai mắt ra, giật nảy mình. Các vị sư huynh, sư tỷ cơ hồ đều đến. Ngay cả kiếm si Quý Tuyệt Trần đều không ngoại lệ.
Lúc đầu Quý Tuyệt Trần là chưa kịp tới, về sau Kinh Tử Yên nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo tu luyện sinh ra cảnh tượng kì lạ, liền chạy tới gọi hắn. Đối với bất kỳ tình huống tu luyện đặc biệt, Quý Tuyệt Trần đều có hứng thú vô cùng, nhất là xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo càng là như vậy. Cho nên, hắn cũng ngay lập tức chạy tới. Bất quá, đối với tình huống xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng một điểm đều nhìn không ra vấn đề.
“Đại sư huynh, các ngươi đều tới rồi?” Hoắc Vũ Hạo bắn người lên.
Trải qua hơn một canh giờ tu luyện, bây giờ hắn có thể nói là tinh thần sung mãn, tinh thần đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Hắn tu vi như vậy, mấy ngày không ăn căn bản không tính cái gì, huống chi, trong cơ thể hắn còn có năng lượng Vạn Năm Huyền Băng Tủy khổng lồ, chút năng lượng này đủ sức cầm cự hắn tiêu hao. Thậm chí coi như hắn không tu luyện, hồn lực của hắn cũng đang tiếp tục tăng lên, đừng quên, hắn còn có hồn hạch hệ tinh thần, chỗ tốt lớn nhất của hồn hạch chính là mỗi giờ mỗi khắc đều trợ giúp hồn sư tiến hành tu luyện.
Hiên Tử Văn tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo nói: “Được rồi, thời gian không nhiều, đã là buổi tối. Nếu trước sáng hừng đông, con còn không có làm ra Phân Giải Pháo, liền thành thành thật thật lưu lại cho ta.”
Mặc dù hắn hoài nghi Hoắc Vũ Hạo đã có hồn hạch, nhưng lúc này tự nhiên sẽ không hỏi hắn, muốn hỏi, cũng chờ hắn lưu lại rồi nói, dưới cái nhìn của Hiên Tử Văn, coi như Hoắc Vũ Hạo thiên tài đi nữa cũng không có khả năng chế tạo ra hồn đạo khí cấp tám.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, nói: “Hiên lão sư, người thế nhưng quá ác, cho dù để con chế tác hồn đạo khí cấp tám, người cũng không cần cho con một cái phức tạp a, còn dính đến tri thức không gian hệ. Nếu không phải đoạn thời gian trước con đối với năng lực không gian có chỗ thể ngộ, lần này nhưng liền bị người làm khó.”
“Cái gì? Con đối với không gian hệ còn có chỗ thể ngộ?” Hiên Tử Văn một mặt khinh thường nói: “Con biết lực lượng không gian là cái gì sao? Thế nhưng là cường giả Phong Hào Đấu La trở lên mới có tư cách đi nghiên cứu. Tiểu tử thối, muốn làm liền làm mau, đừng kéo dài thời gian. Ta sẽ một mực ở đây nhìn lấy, không ai có thể giúp con gian lận.”
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nói: “Con không cần gian lận, mặc dù con không có nắm chắc gì, nhưng vẫn là muốn thử một chút. Con trước luyện tay một chút.”
Vừa nói, hắn xoay người đi đến phía sau đài chế tạo.
Vừa tiến vào phạm vi đài chế tạo hồn đạo khí, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo lập tức bình tĩnh trở lại, khí tức trên người hắn dường như cũng đang biến thành tường hòa. Đối với một điểm này, Hiên Tử Văn vẫn là tương đối hài lòng, mặc dù đoạn thời gian gần đây vị đệ tử đắc ý của bản thân không có đứng đắn tiến hành nghiên cứu cùng chế tác hồn đạo khí, nhưng từ biểu hiện bây giờ của hắn mà xem, phương diện chế tạo hồn đạo khí cuối cùng cũng không buông thả quá nhiều, chí ít lý niệm vẫn là có thể.
Hoắc Vũ Hạo yên tĩnh đứng đấy, trầm mặc ước chừng nửa phút. Hắn đang điều chỉnh hô hấp, nhịp tim, dao động hồn lực, thậm chí là tinh thần lực dao động của mình. Để hết thảy khí tức của bản thân đều tiến vào một cái tần suất.
Hiên Tử Văn ngay từ đầu còn mang theo vài phần khinh miệt, nhưng rất nhanh trên mặt hắn cũng bắt đầu toát ra vẻ kinh ngạc, quả thật bởi vì Hoắc Vũ Hạo lúc này thể hiện ra trạng thái rất giống như một siêu cấp hồn đạo sư.