Bọn họ vừa tấm tắc xem xét bốn phía vừa lo lắng đề phòng.
Điều khiến họ cảm thấy yên tâm là những nơi mà Dương Khai đi qua thì lực không gian của loạn lưu như được san bằng. Những dòng chảy lầy lội cũng trở nên chắc chắn như bình địa, khiến người đi trên bề mặt không có quá nhiều nguy hiểm.
Mỗi người đều nhạy bén nhận thấy được, tinh khí thần toàn thân của Dương Khai dường như nảy sinh một sự cộng hưởng kỳ diệu với loạn lưu nơi đây, hiểu được quy luật của chúng, cho nên hắn mới có thể tìm được đường ra ở đây.
Bọn họ nín thở, người sau bước đi theo dấu chân người trước, từng người từng người một tiến lên.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu ngắn ngủi truyền ra. Dương Khai không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại:
– Làm sao vậy?
– Không có gì…
Hòa Miêu vỗ ngực, vẻ mặt áy náy, nói:
– Xin lỗi, ta cứ nghĩ mình bị té xuống rồi.
Bên cạnh chân nàng, không gian vỡ ra từng khúc từng khúc như những mảnh gương vụn, không khỏi khiến người ta nảy sinh một ảo giác như rơi vào vực sâu.
Dương Khai gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục dẫn đường.
– Nha đầu, đừng có hoảng vía này kia. Lão phu cũng bị ngươi dọa đến chết nửa người rồi!
Quỷ Tổ quay đầu nhìn Hòa Miêu cười. Nụ cười âm trầm ấy khiến cho sắc mặt vốn đã không tốt của Hòa Miêu càng trở nên khó coi.
Dương Khai đang đi phía trước lại dừng bước lần nữa, giơ tay xé một nhát. Trong bức tường không gian ấy lại có thêm một khe hở mở ra.
Hắn chui ra ngoài.
Mọi người theo sát phía sau.
Không khí trong lành tràn vào trong mũi. Mọi người ai cũng như vừa đi qua Quỷ môn quan, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Ngắm ngía một lượt, vẻ mặt Thần Đồ đột nhiên kỳ dị:
– Dương Khai, có vẻ chúng ta chưa rời đi bao xa!
Y vừa nói vừa cúi đầu nhìn phía dưới.
Ở dưới chân mọi người, có một ngọn núi từng bị đốt cháy, có một khoảng trơ trụi. Trên khoảng đất bằng ở sườn núi hình như có bóng dáng của con người. Mấy người đó đúng là Lã Quy Trần và võ giả của Tử Tinh.
Bọn họ cũng phát hiện ra tình hình bên này, đang nhìn về phía này chỉ trỏ, không hiểu tình hình ra sao.
– Đúng. Đúng là không bao xa, trong vòng một dặm mà thôi.
Dương Khai gật đầu, giải thích:
– Lần này chỉ là để các người quen dần với cảm giác di chuyển trong loạn lưu không gian ấy, tiếp theo mới là phần quan trọng của trò chơi!
Hắn chỉ khoảng không bảy sắc:
– Chúng ta cần phải xuyên qua không gian này, phá bỏ sự phong tỏa của vực trường hỗn loạn kia.
– Hiểu rồi!
Thần Đồ gật đầu.
– Tiếp tục đi!
Dương Khai mỉm cười.
– Ta có thể thi triển vài lần nữa.
Dương Khai thoáng cảm nhận được dao động của tơ niệm mà hắn để lại khi trước, xác nhận vị trí của tơ niệm, xé rách không gian lần nữa.
Mọi người nối đuôi nhau vào. Hòa Tảo, Hòa Miêu bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống dưới, khẽ nói:
– Sư phụ, hình như bọn Lã Quy Trần cũng tìm đến đây.
– Không cần để ý tới bọn chúng, đi theo đi!
Nguyệt Hi thúc giục.
– Dạ.
– Lã Quy Trần, ngươi ở đây mà chờ chết đi!
Nguyệt Hi khẽ cười lạnh nhạt, liếc mắt nhìn xuống phía dưới, cuối cùng một mình vào trong.
Một lát sau, Lã Quy Trần ngự sử Tinh Toa tìm tới đây, hồn bay phách lạc mà ngó bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bất cứ ai. Y đột nhiên ý thức được, mình đã bị bỏ lại rồi, sắc mặt phút chốc trắng bệch.
Khi trước Quỷ Tổ triệu tập những người đó, rõ ràng đều có chút quan hệ với Dương Khai, chỉ có đám Tử Tinh bọn họ không được gọi.
Y còn vui sướng khi người khác gặp họa, nghĩ là đám người Nguyệt Hi chết đến nơi rồi, mà không biết đó vốn là đường sống.
Ngược lại, y cùng ba bốn tên thủ hạ kia, vĩnh viễn bị bỏ lại nơi này!
Sắc mặt y thay đổi, tức giận gào thét lên.
Trên khoảng không bảy sắc, đủ loại vực trường đến từ những ngôi sao trong vực sâu hỗn loạn hội tụ lại, khiến cho cả phạm vi trên ngàn vạn dặm trong khu vực này còn quỷ quái bí hiểm hơn cả khe hẹp không gian.
Một chỗ nào đó, không gian đột nhiên mở ra một khe hở, Dương Khai từ bên trong bước ra, nhắm mắt cảm nhận một lượt, trong lòng chắc chắn.
Tơ niệm ngày trước để lại ở cách đây không xa. Mặc dù có chút khác biệt nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Chỉ cần thuận theo quỹ tích của tơ niệm mà đi là hắn dám chắc sẽ đến được vực sâu hỗn loạn.
Tới được vực sâu hỗn loạn thì sẽ được tự do thật sự.
Từng bóng người nối tiếp nhau xuất hiện phía sau hắn. Đợi mọi người xem rõ ràng cảnh sắc trước mắt xong, tất cả đều tấm tắc kêu lên, bởi bốn phía tất cả đều là bảy sắc, xán lạn rực rỡ, đẹp đẽ dị thường.
Tuy nhiên mọi người nhanh chóng phát hiện ra ở đây, thần niệm của mình hoàn toàn không thể thoát ra được, vì sẽ bị ảnh hưởng bởi vực trường hỗn loạn đó, tiếp nối rồi lại ngắt, đến cả khả năng thu hồi lại cũng không có.
Quỷ Tổ khẽ gật đầu:
– Rất tốt, quả nhiên ngươi có bản lĩnh thoát khỏi đây. Lão phu không tin lầm ngươi.
Lão nhìn cái là biết nơi đây là một chỗ nào đó ở phía trên của đại lục lơ lửng đó, là vị trí mà từ trước tới giờ lão chưa từng với đến. Lão không khỏi tràn đầy niềm tin vào Dương Khai, dường như là vì tâm nguyện suốt hai ngàn năm đã sắp đạt được. Vẻ mặt của lão cũng không còn âm trầm, đáng sợ như khi trước nữa, ngược lại còn luôn mỉm cười, lòng đầy mong đợi.
Dương Khai liếc mắt nhìn lão một cái, điềm nhiên cười.
Ký hiệu mặt người trên cánh tay truyền ra dao động còn âm hàn hơn cả trước kia.
Hắn biết rằng, Quỷ Tổ đang đề phòng hắn, đề phòng hắn sẽ đột nhiên bỏ mình lại.
Nếu như thật sự bị bỏ lại nơi đây, Quỷ Tổ không chắc có thể trở về đại lục đó hay không.
Quả thật Dương Khai có ý nghĩ này, nhưng hắn không dám mảy may manh động nào. Hắn không dám giở mánh khóe trước mắt Quỷ Tổ, cho nên rất biết an phận.
Hắn cảm nhận lại vị trí của tơ niệm phía trước, rồi tiếp tục xé rách không gian.
Một lần dịch chuyển là cách xa đến cả ngàn dặm. Dương Khai dẫn sáu người xuyên qua loạn lưu không gian. Tất cả đều tiến hành thuận lợi, khoảng cách đến vực sâu hỗn loạn ngày càng gần.
Sau khi xé rách không gian chừng năm lần, bước ra từ trong loạn lưu không gian, Dương Khai ngay lập tức ngồi xuống, thở phì phò dặn dò:
– Các người đợi một lát, ta phải hồi phục trước đã.
Mỗi lần thi triển thủ đoạn này đều cực kỳ phí sức. Dương Khai không thể cứ tiếp tục không ngơi nghỉ mãi được. Hắn biết sức mạnh trong thức hải đã tiêu hao quá nửa rồi, hắn cần phải được bổ sung thêm, tránh khi có gì bất trắc lại không có đủ sức mạnh để xử lý.