Hàn Lập lạnh lùng đảo mắt, trong lòng có chút kỳ quái khi thấy ngôn ngữ và hành động của đối phương.
Nhưng là ngay sau đó, thần sắc hắn cũng chợt biến.
Năm hắc khô lâu kia bỗng nhiên ngừng tiếng rít lại, đồng thời, “Phác”, đồng quay cắn vào nguyên anh lão ma.
Lúc này đây, bọn khô lâu không phải cắn giả, miệng bọn chúng phát ra thanh âm nhấm nuốt hưởng thụ, chính thật sự đang thôn phệ nguyên anh lão ma.
“Ma đầu phản phệ!”
Hàn Lập cả kinh, nhưng trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hiển nhiên, pháp lực lão ma đại tổn, giờ phút này lại bị lại bị hắn chế trụ thần thông, ngũ ma bình thường đang cúi đầu nghe lệnh chợt phát hung tính, làm cho nguyên thần phản phệ.
Nhưng Hàn Lập như thế nào để cho nguyên anh lão ma bị cắt nuốt như vậy, hắn không kịp nghĩ nhiều một tay nhanh chóng vỗ vào tiểu đỉnh.
Tiếng thanh minh phát ra, bên ngoài hà quang xuất ra vô số thanh ti, vây năm khô lâu lại, đem bọn chúng cách ly khỏi nguyên anh.
Bọn khô lâu miệng đang cắn xé lung tung, bộ dáng cực kỳ điên loạn, làm cho người nhìn thấy không khỏi âm thầm kinh hãi.
Hàn Lập không quan tâm đến bọn chúng mà ngưng thần cẩn thận chú ý đến nguyên anh của Càn lão ma, trong lòng thoáng buôn lỏng.
Tuy rằng đã xảy ra sự cố khiến thân hình nguyên anh thu nhỏ hơn non nửa, dáng vẻ như đang hấp hối. Nhưng với hắn mà nói, chỉ cần thần thức không biến mất, thì chưa có chuyện gì xảy ra.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Lập thu nguyên anh và Âm La Phiên vào trong tay, đánh giá một lúc, liền đem tất cả nhét vào túi trữ vật. Sau đó ánh mắt đảo qua, hướng về mặt đất ở phía xa liếc một cái.
Khôi lỗi thân hình nhoáng lên, nhấp nhoáng vài cái, ở đàng xa liền nhặt lên một cái túi da đen bay vụt về, giao cho Hàn Lập.
Cái này tự nhiên là túi trữ vật của Kiền lão ma, tại thời điểm Huyết Ma Châu bạo liệt, rơi ra.
Hàn Lập cũng không vội vàng tìm kiếm cái gì bên trong mà xoay qua xú phụ nói.
“Khuê đạo hữu, ngươi tạm thời giám sát năm ma đầu này, ta đi trước xử lý nguyên anh một chút.”
Hắn cũng không muốn tại thời điểm sưu hồn có người bên cạnh dòm ngó.
“Đạo hữu cứ tự nhiên, nơi này giao cho ta quản là được”
Khuê Linh bất động thanh sắc nói, hé miệng phun ra một cỗ hắc bạch khí thật lớn đem năm đầu khô lâu bao chặt bên trong, tiếp nhận cấm chế của Hàn Lập.
Hàn Lập gật đầu, một trảo hư không kích vào hà quang, một thanh sắc đại thủ xuất hiện, chộp nguyên anh và năm khô lâu vào trong tay. Một đạo thanh hồng hướng về phía Bắc Cực Nguyên Quang độn đi.
Nhân hình khôi lỗi thành thật đứng tại chỗ không nhúch nhích.
Vừa thấy bóng dáng Hàn Lập biến mất, Khuê Linh đảo mắt không ngừng đánh giá khôi lỗi, một lát sau, trên mặt xuất hiện một tia kinh hãi.
Nếu không phải ả tận mắt nhìn thấy Hàn Lập triệu hồi vật ấy từ trong túi trữ vật, thật sự không thể tin người trước mắt là một khôi lỗi.
Thời gian trôi qua, ước chừng một khắc, phía Bắc Cực Nguyên Quang có ánh chớp động, Hàn Lập từ trong ngân sắc quang ti đi ra, trên mặt không chút biểu tình, mà bóng dáng nguyên anh lão ma hoàn toàn không có.
Khuê Linh cũng không kinh ngạc, mà tiến lại Hàn Lập, một ngón tay đề phòng vây năm khô lâu, hỏi
” Năm chân thân ma đầu này xử lý thế nào? Theo ta được biết, muốn luyện chế ma đầu này, trừ phi dùng chí dương chi hỏa luyện chế, rất khó làm cho bọn chúng biến mất”
“Luyện hóa? Không cần làm như vậy. Ngũ tử ma thân còn có tác dụng khác, trước tiên tạm thời phong ấn bọn chúng”
Suy nghĩ một chút, Hàn Lập bình tĩnh nói.
“Di, tự nhiên tùy ý đạo hữu”
Khuê Linh có điểm ngoài ý muốn, nhưng ngoài miệng ứng khẩu nói.
Hàn Lập phất tay áo bào một cái, vô số phù chú phát ra, trong chớp mắt áp vào đầu lâu đen thùi và năm bộ xương, đem bọn chúng thành các quang cầu màu sắc khác nhau.
Hai tay chà xát, từ mười ngón tay từng đạo kim đạn bắn ra, ở trên đường đi liền nổ mạnh hóa thành một kim ti tinh tế, một tầng đón một tầng bao vào phía trên quang cầu.
Khuê Linh thấy vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Kim quang chớp động, mười khỏa kim cầu thật lớn xuất hiện.
Hàn Lập bấm tay niệm chú, hơn mười đạo pháp quyết đánh vào kim cầu, quang mang chuyển động, quang cầu kim sắc kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt, liền biến thành các hạt châu màu vàng lớn cỡ nắm tay.
Nhìn kim châu đang lấp lóe, Hàn Lập nhướng mày suy nghĩ, miệng hé ra, một đoàn thất sắc phật quang phun tới.
Mà ở trong phật quang, dường như có một bảo vật như bọt khí, chính thị Kim Cương Tráo mà Hàn Lập vẫn thường bồi luyện trong cơ thể.
Hàn Lập một tay hướng về vật ấy điểm một cái, thất sắc quang hoa cuốn lại, đem các kim châu bao phủ bên trong.
Có phật môn bảo vật cùng Ích Tà Thần Lôi trấn áp, tử ma dù có hồi phục hung hãn hẳn cũng không thể đào thoát.
Lúc này Hàn Lập mới yên tâm từ trong túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc cẩn thận cất Kim Cương Tráo vào.
“Đi thôi.! Đạo hữu đã biết núi này có nơi nào bí ẩn. Chúng ta trốn vào mấy ngày, chờ khi khe phong ấn hồi phục bình thường, khi đó đi ra”
Hàn Lập nhìn về hướng cửa điện, hai mắt híp lại nói với Khuê Linh.
“Nơi bí ẩn, thiếp thân thật sự biết một chỗ, đó là nơi trong lúc vô ý phát hiện ra, không có người thứ hai biết đến”
Khuê Linh nghe nói, tinh thần rung lên, không lưỡng lự trả lời