Quả nhiên liên minh với gia nhập hoàn toàn không phải một khái niệm.
Nếu là liên hôn thì hai nhà coi như là một, có thể không phân đôi bên.
Nhưng liên minh thì không đơn giản như thế, lợi ích mới là quan trọng nhất.
Diệp Thành im lặng đọc, thi thoảng lại cau mày, có lẽ điều kiện Thiên Tông thế gia đưa ra có vài điều đã làm khó hắn.
Không biết đến khi nào Diệp Thành mới gấp cuộn giấy lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hạo: “Phía trên thì Viêm Hoàng chúng ta có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều cuối cùng, Viêm Hoàng cần phái hai mươi cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín bảo vệ Thiên Tông thế gia, điều này hơi khó!”
“Đây là ý của lão tổ”, Lăng Hạo khẽ cười.
Diệp Thành đáp: “Vậy ta cũng nói điều kiện của Viêm Hoàng nhé”.
“Nếu đã là đàm phán thương lượng thì Thánh chủ Viêm Hoàng cứ nói”.
“Điều kiện của Viêm Hoàng chỉ có một, đó là Thiên Tông thế gia phải chuyển đến Viêm Hoàng ở, Viêm Hoàng sẽ tạo linh sơn cho Thiên Tông thế gia, dù trận pháp hay kết giới đều do Viêm Hoàng dựng cho mọi người”.
Nghe điều kiện của Diệp Thành, Lăng Hạo và Mặc Sơn lại lần nữa nhìn nhau, lông mày khẽ chau lại.
Chuyển đến Viêm Hoàng ở? Điều này có khác gì với việc gia nhập Viêm Hoàng? Phải nói rằng điều kiện Diệp Thành đưa ra khiến họ rất khó xử.
“Ý hai vị thế nào?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi nở nụ cười nhìn hai người họ.
“Điều kiện này nằm ngoài phạm vi chúng ta có thể quyết định”, cuối cùng Lăng Hạo vẫn lên tiếng: “Chúng ta không có nhiều quyền đến vậy, có được hay không, chúng ta chỉ có thể nghe ý của lão tổ”.