– Hòa Tảo, Hòa Miêu, cùng ta mang hắn đi chôn.
Nguyệt Hi khẽ nói.
– Vâng.
Ba người còn lại của Kiếm Minh khiêng xác tên võ giả vong mạng đó đi, tìm một nơi mai táng.
Dương Khai xoay người đi vào trong lòng núi, rẽ mấy vòng trong thông đạo, tìm đến thạch thất nơi Quỷ Tổ ở.
Thạch thất này Dương Khai chưa từng đặt chân đến, hắn cũng chỉ biết Quỷ Tổ sống ở đây, đây là lần đầu hắn bước chân vào.
Cả gian thạch thất không hề giống với những nơi khác, nó như chìm vào bóng đêm vô tận, không thấy được một tia sáng, trong thạch thất đó, mơ hồ có bóng ma qua lại không ngớt, từng vệt năng lượng như u hồn phiêu đãng bên trong, vừa tới đây, Dương Khai liền cảm giác toàn thân lạnh toát, bên tai vang vọng tiếng gào khóc ghê rợn, khiến hắn rùng mình, trước mắt hắn ngay lập tức hiện lên từng cảnh tượng kỳ lạ.
Trong cảnh tượng đó, có Quỷ Tổ với gương mặt hung tợn xộc về phía hắn, muốn nuốt chửng cơ thể và linh hồn hắn, muốn kéo hắn xuống mười chín tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể luân hồi.
Toàn thân hắn cứng đờ, không thể động đậy.
Từng đám Ma diệm bốc ra từ người hắn, nối thành một mảng, khiến trông hắn như ngọn đuốc sống.
Hắn vùng ra khỏi ảo giác.
Bên tai vang lên tiếng cười sằng sặc quái đản của Quỷ Tổ, lão khẽ quát:
– Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì?
Dương Khai nhíu mày, mặc cho Ma diệm tiếp tục bùng cháy, khu trừ những ảnh hưởng của Quỷ Tổ đối với mình, cân nhắc tìm lời nói, một lúc sau mới bảo:
– Hôm nay tiền bối đã giết một người?
Quỷ Tổ cười đáp:
– Giết một người thì có gì ghê gớm? Đừng nói ngươi đến tìm lão phu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này chứ?
– Bọn họ rất căng thẳng, lo sợ người tiếp theo sẽ là mình.
Dương Khai trầm giọng nói.
– Ừm, căng thẳng là đúng.
Quỷ Tổ trông có vẻ rất vui.
– Ở đại lục vô vị này và những ngày tháng vô vị lão phu đã chán ngấy rồi, tìm chút thú vui mà thôi, lão phu thích nhìn bộ dạng sợ thấp thỏm, hoang mang bất an của kẻ khác, cứ để cho chúng căng thẳng.
– Chỉ vì vô vị mà giết người?
– Thì sao?
Quỷ Tổ hừ lạnh, thạch thất tối đen bỗng sáng bừng, những kỳ thạch vốn khắc trên tường phát ra ánh sáng, Quỷ Tổ ngồi ngay vị trí chính giữa thạch thất, cặp mắt u ám nhìn xoáy vào Dương Khai, cười gằn:
– Ngươi tới để nói đỡ cho chúng? Ngươi đâu phải là loại người đó? Cho dù lão phu cho giết sạch bọn chúng, ngươi cũng sẽ chẳng động chút lòng trắc ẩn.
– Tiền bối nói đùa rồi, vãn bối cũng là người, trong số đó còn có vài người là bằng hữu của tiền bối, vãn bối tất không muốn tiền bối tiếp tục đại khai sát giới.
– Bằng hữu?
Quỷ Tổ ngớ ra, bật cười ha hả.
– Ngươi gạt được người khác, chứ không gạt được lão phu đâu. Hừm, đúng là ngươi có chút giao tình với vài người trong số đó, nhưng vẫn còn cách xa cái mức để ngươi đến đây đối đầu với ta vì chúng. Đơn giản hơn, nếu ngươi được lợi, thì sẽ thuận tiện gánh thêm bọn chúng. Nhưng nếu ngươi đối diện nguy hiểm, thì sẽ không hy sinh mạng mình vì chúng. Ngươi không ngốc, biết đối đầu ta sẽ có kết cục như thế nào!
Dương Khai trầm mặc, có vẻ Quỷ Tổ đã nói trúng tim đen của hắn!
– Ngươi sợ lão phu giết sạch những kẻ đó rồi, sẽ hạ thủ với ngươi!
Quỷ Tổ quát.
Dương Khai thản nhiên gật đầu:
– Không sai, tiền bối nhận xét tinh tường, đúng là vãn bối đang lo lắng điều này!
Quỷ Tổ khẽ gật đầu:
– Nếu ngươi thật sự lo nghĩ điều này, thì chi bằng cố gắng thêm chút nữa, mau chóng tìm ra cách rời khỏi đây trước khi lão phu giết sạch chúng rồi hạ thủ với ngươi. Ta tin vào khả năng của ngươi, càng tin ngươi vẫn chưa dốc hết toàn lực.
– Vãn bối đã có chút ít đầu mối rồi.
Dương Khai cau mày.
Quỷ Tổ rùng mình, cặp mắt phát sáng, hò hét:
– Tốt, tốt, có đầu mối là tốt, ừm, tin này của ngươi khiến lão phu rất vui, tâm trạng lão phu chắc sẽ duy trì được một thời gian, ngươi tiếp tục cố gắng đi, chớ làm lão phu thất vọng!
– Vãn bối cáo từ!
Dương Khai cắp tay, nhanh chóng lui ra.
Ngay khoảnh khắc xoay người, Dương Khai chợt cứng đờ nét mặt lại.
Hắn chợt hiểu ra, Quỷ Tổ giết người không phải vì tâm trạng không tốt, mà là để cảnh cáo hắn, tạo áp lực cho hắn.
Hẳn là lão đã bắt đầu cảnh giác với những gì hắn đang giấu diếm, bằng không đã chẳng tự dưng giết người.
Chỉ là lão không rõ rốt cuộc hắn giấu diếm điều gì, và không tiện làm rõ, nên mới dùng thủ đoạn này.
Lão muốn cho hắn biết, sự kiên nhẫn của lão cũng có giới hạn, nếu hắn không thể làm lão hài lòng được nữa, thì cái chết của kẻ đó cũng chính là kết cục tương lai của hắn!
Dương Khai ngộ ra tất cả, nên cuối cùng mới không thể không trấn an Quỷ Tổ một câu.
Nhưng cũng chẳng trấn an được bao lâu, lần sau nếu Quỷ Tổ lại mất kiên nhẫn, có thể sẽ động thủ thật với hắn.
Dương Khai sắc mặt khó coi, không khỏi cảm thất bất lực.
Hắn luôn dự tính sau khi tìm được đường ra sẽ lén bỏ đi, mặc kệ Quỷ Tổ, cho lão tiếp tục bị giam ở đây, cho lão chết già ở nơi này!
Nhưng chênh lệch công lực giữa hai bên quá lớn, khiến Dương Khai bị động hoàn toàn.
Hắn ý thức được suy nghĩ của mình quá viển vông.
Kể cả có thành công tìm được đường ra, thì chẳng đợi hắn an toàn rời đi, có lẽ đã bị Quỷ Tổ chặn lại rồi.
Dương Khai trầm tư, nghĩ mình có nên tin vào lời thề trước đây cảu Quỷ Tổ, cùng lão rời khỏi đây, sau đó đôi bên đều vui vẻ.
Làm như vậy rất mạo hiểm, Dương Khai không rõ lão có tuân thủ lời hứa thật hay không.
Đủ mọi suy nghĩ lướt qua trong đầu Dương Khai, biểu cảm trên mặt hắn càng lúc càng nghiêm túc.
Trở lại thạch thất của mình, Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, vừa khôi phục sức mạnh đã tiêu hao, vừa suy nghĩ.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân khe khẽ, Bích Nhã không mời mà tới, nhẹ nhàng đến sau Dương Khai, ép lại gần, ma sát lưng hắn bằng cơ thể đẫy đà nóng bỏng, hai bàn tay khẽ vuối ve vai hắn.
Ả khẽ khé môi:
– Chủ nhân, đợi đến một này có thể rời khỏi đây, ngài có thể đưa nô tì cùng đi được không?
– Tất nhiên.
Dương Khai thuận miệng nói.
Bích Nhã cười gượng, động tác trên tay không ngớt, khẽ nói:
– Ngài khỏi phải hứa cho có lệ, ta biết ngài chưa bao giờ có ý định đưa ta cùng đi… Dù sao thì trước đây ta cũng đã làm nhiều việc vô lễ bất kính với ngài, hơn nữa ta cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Ả đột nhiên tự oán trách, khiến Dương Khai chả hiểu ra làm sao, không biết ả đang diễn trò gì.