Ngay sau đó, giọng nói của Mồi Lửa vang lên:
[Do thân phận cao quý của ngài, tiệm tạp hóa này lập tức đóng cửa.] [Bổn Trật Tự sẽ chuyển hóa hạng chức năng đầu tiên thành trung tâm thẻ bài, sau này tất cả các chức năng đều sẽ hiểu hiện ở đây.] [Mời ngài rút thẻ lần thứ nhất.]Cố Thanh Sơn lặng lẽ hỏi: “Ta nên làm như thế nào?”
[Nếu ngài tin ta, ta sẽ thay ngài rút, nếu như ngài muốn chơi, vậy thì ta sẽ sắp xếp.]Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi rút đi.”
[Cảm ơn ngài đã tin tưởng, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng dựa vào cấp bậc thẻ bài cá nhân của ngài.] Mồi Lửa nói.Trên giao diện màu máu, lập tức xuất hiện một thẻ bài màu xanh ngọc bích.
Mặt trước của thẻ bài có vẽ một bộ áo giáp toàn thân đen kịt, khói đen vô tận lượn lờ ở trên.
Cả bộ áo giáp tràn đầy sự uy nghiêm và thần bí.
Cái này vừa nhìn đã biết là đồ tốt!
Nhưng hiện tại Ma vương Tà Kỳ vừa mới chết, bốn phía bị đám ma quỷ chen lấn đến độ nước không ngấm qua được, Cố Thanh Sơn không kịp đánh giá kỹ lưỡng thẻ bài này.
Trước tiên hắn thu hồi thẻ bài này lại, đứng lên, nói với đám ma quỷ đang yên lặng như tờ: “Những người xem náo nhiệt lui về phía sau, kế tiếp mà chết thì đừng trách ta.”
Từng nhóm lớn ma quỷ vội vàng lùi về phía sau.
Tên ma quỷ hung ác này đến đệ đệ ruột cũng giết, ai biết hắn sẽ làm ra được chuyện gì chứ?
Nhưng cũng có một số ma quỷ kiềm chế thực lực, tạm thời vẫn không lùi lại.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía trong lâu đài.
Trên khuôn mặt đen kịt của hắn lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Quỷ vương Ác Cốt, ngươi còn không ra đây sao?”
Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang vọng khắp bốn phương.
Đúng vậy, khi Ma vương Tà Kỳ cầu xin tha thứ, hắn đã nhận ra một sự thăm dò mơ hồ nào đó.
Sự thăm dò này xen lẫn với khí tức ám linh cường đại, tràn ngập sự nham hiểm và ác ý.
“Chỉ dựa vào ngươi?” Một giọng nữ tràn đầy sự khiêu khích vang lên.
Giọng nữ lại nói: “Xem ra ta phải đích thân ra tay giết…”
Giọng của ả ta đột nhiên thấp xuống, dường như đã bị người nào đó cản trở.
Cố Thanh Sơn cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Lúc này lại một giọng nói uể oải vang lên:
“Ngươi thật sự là ca ca của hắn ta sao? Chuyện của hai huynh đệ các ngươi ta không quan tâm, nể tình ngươi có vài phần thực lực, cút ra khỏi Ma giới này, ta không giết ngươi.”
Đám ma quỷ vây xem lớn tiếng la hét.
Đúng là Quỷ vương Ác Cốt!
Thì ra nơi này đã sớm gã nó chiếm giữ, ngay cả Ma nữ cũng thành người của gã.
Nhưng mà tại sao gã lại không dứt khoát giết chết Ma vương Tà Kỳ?
Đám ma quỷ nhao nhao suy đoán.
Ừm…
Thì ra là thế.
Đám ma quỷ trao đổi ánh mắt khó có thể tả được với nhau.
Chuyện cắm sừng lúc nào cũng thú vị, đặc biệt là trong đám ma quỷ.
Việc này cũng có thể hiểu được.
Nghĩ lại thì…
Chẳng trách vị ca ca của Ma vương Tà Kỳ này lại nói Ma vương Tà Kỳ là nỗi nhục của gia đình bọn họ.
Chẳng trách lại giết đệ đệ của mình!
“Cút ra khỏi ma giới này? Không, như vậy sao được.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói.
Tâm ý của hắn khẽ động, đôi cánh kiếm khổng lồ ở phía sau lưng ầm ầm tản ra, hóa thành từng vệt sáng nhanh chóng qua lại như con thoi.
Gió kiếm tàn bạo phóng lên trời.
“Quỷ vương Ác Cốt, hãy để lại mạng sống và linh hồn của ngươi đi, chúng đều là món ăn của ta.”
“Ta, mới là Ma vương thật sự của Ma giới này!”
Cố Thanh Sơn rít gào.
Cố Thanh Sơn hóa thành bộ dạng của ma tộc Tà Kỳ gầm lên một tiếng.
Khác với lần tới Ma giới trước, giờ hắn không cho đối phương… chút thời gian nào để nói nhảm hết.
Mấy trăm thanh phi kiếm xuyên tới xuyên lui trong cả lâu đài.
Cố Thanh Sơn khẽ niệm kiếm quyết.
Kiếm trận Thái Ất, bắt đầu!
Kiếm phong vù vù tản ra, điên cuồng thổi trong phạm vi toàn bộ tòa thành.
Trong một hơi thở, toàn bộ tòa thành bị gió mạnh thổi bay.
Tất cả kiến trúc, tất cả vệ binh ma quỷ đều biến mất không còn dấu vết.
Mặt đất bằng phẳng như gương.
Đây quả thực là một loại kỳ quan.
Đám ma quỷ thấy vậy thì chép miệng không ngừng.
Chỉ có ma nữ và quỷ vương Ác Cốt đứng giữa không trung.
Hai tên đó nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Quá mạnh mẽ.
Đối phương thực sự quá mạnh mẽ!
Ma nữ nhỏ giọng nói: “Quỷ vương, tên con hoang không biết từ đâu chui ra này dường như có chút thực lực đấy.”
Quỷ vương Ác Cốt hung ác nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
“Ngươi là chủ nhân chân chính của ma giới Tà Kỳ?” Nó hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng vậy, nơi này vốn giao cho đệ đệ ta trông coi, ai ngờ tên kia lại ngu xuẩn tới vậy, chết cũng đáng đời.”
“Ma giới này ta trả lại cho ngươi, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Quỷ vương Ác Cốt nói.
“Ngươi chiếm lấy thế giới này lâu như vậy, thu được bao nhiêu của cải của thế giới này, bây giờ lại tính phủi mông rời đi như vậy, có phải là quá coi thường bản vương hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vậy ngươi muốn sao?”
“Ta muốn Ngũ Hành Chi Nguyên của hai Ma giới, một là của Ma giới này một là Ma giới của ngươi. Sau đó ta chấp thuận cho ngươi sống sót.”