Nếu tôi không đoạt được nhà họ Khương, vậy thì nhà họ Khương chỉ có thể bị hủy diệt! Ha ha ha ha…”
“Câm miệng!”
Khương Hùng gầm lên, nổi giận chất vấn: “Đây là nhà của ông, ông muốn nhà họ Khương bị hủy diệt như vậy sao?”
“Nói cho tôi biết người đứng sau ông là ai! Chỉ cần chuyện này không liên quan tới người của nhánh ba, tôi đều có thể bỏ qua”.
Trên mặt ông chủ nhánh ba không hề có sự lo lắng, cười lạnh nói: “Tôi sắp chết rồi, còn quan tâm sự sống chết của người nhánh ba làm gì? Muốn chém muốn giết tùy ông.
Tốt nhất hãy giết sạch người của nhánh ba đi, để bọn họ xuống địa ngục với tôi, ha ha ha ha…”
Nghe thấy thế, sắc mặt đám người của nhánh ba thoắt cái trắng bệch.
“Từ bao giờ bố lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bố chỉ có quyền lực, ngay cả sự sống chết của chúng con cũng chẳng là gì hay sao?”
Con trai của ông chủ nhánh ba không thể tin nổi cao giọng chất vấn.
“Không sai, sự sống chết của chúng mày không liên quan gì tới tao.
Nếu có thể dùng mạng của chúng mày đổi lấy vị trí chủ gia tộc, tao sẽ không thèm chớp mắt!”
Chủ nhánh ba vô cùng tàn nhẫn.
Dương Thanh từng gặp rất nhiều người vô tình, nhưng chưa từng thấy ai như lão ta.
Trong mắt lão ta, anh không hề thấy sự bi thương, ngược lại chỉ có sát khí mãnh liệt.
Anh không hề nghi ngờ, nếu cho chủ nhánh ba cơ hội, lão ta tuyệt đối sẽ không tha cho Khương Hùng.
Con trai ông chủ nhánh ba lập tức mặt mày xám xịt, tự giễu nói: “Thì ra chúng tôi chỉ là công cụ của ông mà thôi”.
“Khương Hoa, ông quá nhẫn tâm rồi đấy! Chẳng lẽ ngoại trừ quyền lực, ông không có chút tình cảm nào với nhà họ Khương sao?”
Khương Hùng tức giận hỏi.
Dù lão ta rất hận ông chủ nhánh ba nhưng vẫn muốn tìm lý do để tha chết cho đối phương.
Lão ta không thể ngờ được, ông chủ nhánh ba lại là người máu lạnh như vậy.
“Khương Hoa, nể tình cùng chung huyết thống, ông hãy nói ra người đứng sau đi.
Có lẽ chủ gia tộc sẽ cho ông thêm một cơ hội”.
“Tình nghĩa bao nhiêu năm nay, tôi không tin ông có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Ông là người nhà họ Khương, cũng là ông chủ nhánh ba của gia tộc chúng ta.
Già như vậy rồi, sao phải vì quyền lực mà tổn hại nhà họ Khương cơ chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người sắp xuống mồ rồi, sao phải vì quyền lực mà làm tới mức vậy?”
Ông chủ mấy nhánh khác đều thi nhau khuyên nhủ.
“Muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều quá”.
Ông chủ nhánh ba cười lạnh, không hề có ý hối lỗi.
“Được, ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”
Khương Hùng hoàn toàn hết hi vọng, sát khí lập lòe trong mắt, vung tay ra lệnh: “Làm đi!”
Ngay sau đó, một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bước ra sau lưng lão ta, giẫm xuống ông chủ nhánh ba.
Lúc bàn chân này sắp giẫm xuống, ông chủ nhánh ba vốn đang thoi thóp đột nhiên nổi lên sát khí cuồn cuộn trong mắt.
“Cẩn thận!”
Dương Thanh giật mình hô lên.
Nhưng tiếng nhắc nhở của anh đã muộn.
Ông chủ nhánh ba có chuẩn bị từ trước chợt xoay người bật dậy, tay cầm một con dao sắc bén đâm thẳng vào gã cao thủ kia.
“Phốc!”
Máu bắn tung tóe.
Trên cổ gã cao thủ được Khương Hùng phái đi giết ông chủ nhánh ba xuất hiện một vết cắt sắc lẹm, ngã lăn ra đất.
Đến khi cơ thể chạm đất, máu trên cổ mới ứa ra như đóa hoa hồng nở rộ trong ngày đông.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Cao thủ kia đã bị lấy mạng mà mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Khương Hoa!”
Khương Hùng nổi giận hét lên.
Tất cả đều cảm nhận được lửa giận từ trên người lão ta.
“Phụt!”
Khương Hùng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
“Chủ gia tộc!”
Người nhà họ Khương hốt hoảng chạy tới.
“Khương Hoa, chạy đi đâu?”
Mười mấy cao thủ Vương Cảnh nhà họ Khương đều xông lên bao vây Khương Hoa ở giữa.
“Chỉ dựa vào các người cũng đòi giữ chân tôi sao?”
Khương Hoa cười lạnh chất vấn, đồng thời tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ kinh người.
Giờ phút này, mọi người đều khiếp sợ.
“Ông, ông là cao thủ Thần Cảnh?”
Ông chủ nhánh hai nhìn Khương Hoa, run rẩy hỏi.
Toàn bộ Vương thành Quan, dù là Quan Vương cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, nhưng giờ đây Khương Hoa lại bộc phát khí thế của Thần Cảnh.
Có thể tưởng tượng bọn họ kinh hãi tới mức nào.
– —————————.