Bạch Bân hi thấy thái độ của Hàn Sơn, lúc này khuôn mặt vốn dĩ đang âm trầm lại càng khó coi. Sau lưng hắn mấy vị cường giả Hàn Hoàng tộc mày cũng nhăn lại, thêm Tê Ma tộc cường giả. Đội hình đối phương đã không yếu so với bọn hắn.
Sắc mặt Bạch Bân âm trầm, sau một lúc lâu hít sâu một hơi. Đè nén nổi giận trong lòng xuống, âm trầm nói: “Việc này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hi vọng đến lúc đó các ngươi còn có cái khí phách để đón nhận lời chào hỏi kế tiếp của ta.”
Âm thoai phát ra xong hắn cũng trực tiếp là mang theo hàn ý đầy người quay người mà đi, bất quá ai cũng đều biết rõ, lúc này trong nội tâm Bạch Bân sớm đã tức điên.
Những cường giả Hàn Hoàng tộc kia cũng là có chút ít không cam lòng, dù sao bọn hắn cũng là Phượng Hoàng nhất tộc, ngày bình thường đâu nếm qua loại cảm giác này, nhưng bọn hắn tại bên trong Hàn Hoàng tộc, cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa bọn hắn chia ra thành các nhóm để tiến vào Thần Thú chi nguyên, dưới mắt chỉ có mấy người bọn họ, bằng không nếu là các cao thủ của Hàn Hoàng tộc, thì cái tên Mục Trần cùng Hàn Sơn này, hôm nay đã bị cho ăn hành.
Trong nội tâm bọn hắn không cam lòng cắn răng, hung hăng liếc nhìn chằm chằm đoàn người Mục Trần, sau đó xoay người đuổi theo Bạch Bân.
Chung quanh mọi người thấy cảnh giằng co ở đây chấm dứt, có chút ít tiếc nuối lắc đầu, vốn dĩ bọn hắn cho rằng hai bên thật sẽ đổ chút máu, thật là tiếc.
Xích Hồng Vũ lúc này cũng là đem đôi mắt đẹp nhìn về phía Mục Trần, trong con ngươi dị quang chớp động, như là có thêm chi ý hiếu chiến bắt đầu khởi động, bất quá cuối cùng nàng vẫn kiềm chế xuống: “Ngươi chớ nên đắc ý, Bạch Bân trong Hàn Hoàng tộc những người trẻ tuổi hiện tại đang đứng ở vị trí thứ 5, ngươi nếu nghĩ bọn họ như vậy đã chịu thua, chỉ sợ là sớm muộn cũng phải hối hận.”
Ngôn ngữ nàng hiển nhiên là có ý nhắc nhở, coi như là đền bù một phát thoáng qua vừa rồi đã lỗ mãng.
Bất quá Mục Trần đối với nàng vẫn như trước không có hảo cảm, lúc này chỉ là nhàn nhạt gật đầu, xem như đã nghe qua.
Xích Hồng Vũ nhìn thấy Mục Trần không lĩnh tình như thế, thì tức giận cắn đôi môi, một chân ngọc dậm mạnh, chẳng muốn nói thêm cái gì, trực tiếp quay người mà đi, đồng thời cắn răng thầm nghĩ: “Ta chờ xem! đến lúc đó gặp đám người kia ngươi còn có thể thoát được tánh mạng hay không!”
Mục Trần nhìn thân ảnh Xích Hồng Vũ rời đi, ánh mắt ngưng lại, Bạch Bân này vậy mà trong thế hệ trẻ tuổi của Hàn Hoàng tộc sắp xếp ở vị trí thứ 5, nếu theo như lời nói của nàng là thật, thực lực Hàn Hoàng tộc, hoàn toàn không thể khinh thường, không hổ là Phượng Hoàng nhất tộc.
“Nàng nói đích xác không sai, những nhân vật trẻ tuổi lợi hại tại Hàn Hoàng tộc, hôm nay có thể không ở chỗ này, bằng không thì thật đúng là có chút không tốt.” Hàn Sơn lúc này cũng nhẹ gật đầu, thần sắc trịnh trọng.
Mục Trần khẽ gật đầu, chợt cười nói: ” Trên đường tu luyện vốn là rất nhiều cường địch, nếu như đều muốn tránh đi, thì không khỏi cũng quá buồn tẻ đi.”
Hàn Sơn nghe vậy, lập tức giật mình, sau một hồi khá lâu mắt mang dị sắc liếc nhìn Mục Trần,: “Mục huynh tâm tình như vậy, Hàn Sơn ta ngược lại là có chút kính nể rồi.”
Con đường tu hành, đi không né tránh, tâm không sợ hãi, tâm tình như vậy, đây mới thật sự là con đường cường giả tu hành.
Khó trách Mục Trần có thể dùng thực lực Lục phẩm Chí Tôn vẫn dám đối đầu với các thiên kiêu của các tộc không chút sợ sệt, tới lúc này cuối cùng Hàn Sơn đã minh bạch, điều này làm cho hắn có chút cảm thán, ẩn ẩn cảm thấy người này thành tựu tương lai, sẽ khó có thể phỏng đoán, chỉ sợ đừng nói một cái Hàn Hoàng tộc nội, coi như là toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc, có lẽ cũng khó có thể khiến hắn dao động.
Ở đằng kia Mặc Phong nhìn Bạch Bân rời đi, thần sắc theo thời gian trôi qua dần dần khôi phục lại, lúc này hắn liếc nhìn Mục Trần thật sâu, do dự một chút nói: “Cám ơn, bất quá việc này ngươi không cần phải xen vào vào, tên kia ta có thể đối phó.”
Mục Trần không thèm để ý cười, nói: “Ta không thể không đứng ra khi gặp người khác nhục nhã bằng hữu của ta…”
Thần sắc Mặc Phong ngốc trệ một chút, ánh mắt phức tạp rủ xuống, hắn chậm rãi nhẹ gật đầu, không nói thêm lời nào, nhưng hiểu rõ tính tình của đại ca mình Mặc Linh biết rõ, lúc này chỉ sợ là trong nội tâm cũng không còn bình tĩnh.
Dù sao lấy thân phận của bọn hắn, mặc dù là tại bên trong Cửu U Tước tộc, cái từ bằng hữu này, cũng rất ít xuất hiện, do đó đây là điều làm cho tính tình Mặc Phong cô tịch lãnh ngạo.
Mục Trần ngược lại là không nghĩ tới lời nói tùy ý của chính mình, làm cho trong lòng Mặc Phong có chút gợn sóng, sau khi nói xong là xoay người lại, lần nữa đem ánh mắt nhìn phía sau nam tử gầy còm đang ngồi như thạch thụ.
Trước bỏ ra 50 vạn Chí Tôn Linh Dịch mở ra một viên Phượng Viêm Tinh, xem như đã có lời điều này cũng là làm cho Mục Trần hứng thú, bởi vì hắn cảm giác được, nam tử gầy còm này không biết là từ nơi nào tìm thấy được những vật này, thật đúng là không tầm thường.
Chỉ có điều thằng này không biết có phải hay không vận khí trong việc tìm bảo vật quá xấu, bản thân chỉ có thể ngồi coi những bảo bối này, không cách nào mở ra.
Gầy còm nam tử nhìn Mục Trần lần nữa đem ánh mắt ném đến, trong lòng nhảy lên một cái, trước khi trông thấy Mục Trần mở ra Phượng Viêm Tinh, trong lòng của hắn là nhỏ máu, cái đồ chơi kia nếu như rơi vào trong tay hắn, tối thiểu có thể bán đi gần trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch.
“Như thế nào? Vị huynh đệ này còn ý định thử vận may? Ta thấy thủ pháp huynh đệ vừa rồi sử dụng mở phong ấn ra, tựa hồ là có chút hiểu biết à?” Gầy còm nam tử cười khan một tiếng, hỏi dò, hắn vừa rồi cũng nhìn thấy thủ đoạn Mục Trần phá giải phong ấn, hiển nhiên so với cách cưỡng bức mở ra xác xuất thành công cao hơn một chút.
Mục Trần nghe vậy, từ chối cho ý kiến nói: “Vận khí mà thôi.”
Ánh mắt hắn đảo qua những Thủy Tinh Cầu bên trên thạch thụ, sau đó liếc nhìn Mặc Linh, cả hai lập tức ngầm hiểu, ánh mắt Thủy Linh chuyên chú quét qua, tay nhỏ vươn ra, trực tiếp chỉ lên ba cái. Thấy thế bàn tay Mục Trần khẽ hấp, ba khỏa Thủy Tinh Cầu bị Mặc Linh điểm qua lập tức rơi xuống tay của hắn, sau đó hắn không do dự ném ra một cái bình ngọc, cười nói: “Trong này tổng cộng 150 vạn Chí Tôn Linh Dịch, tạ ơn huynh đệ.”
Gầy còm nam tử nhìn thấy Mục Trần quyết đoán như thế, mí mắt dồn dập nhảy lên, hắn chăm chú nhìn chằm chằm Mục Trần lấy ba khỏa Thủy Tinh Cầu đi, hắn có một loại dự cảm, chỉ sợ những vật bên trong này của hắn, giá trị cao nhất, sẽ bị Mục Trần thu đi.
Tuy nhiên lúc này trong nội tâm cho dù có một vạn cái không tình nguyện, nhưng thấy ánh mắt Mục Trần nhìn soi mói, gầy còm nam tử chỉ có thể cường cười một tiếng, đem cái bình ngọc kia nhận lấy, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt, hết sức khó coi.
Chứng kiến Mục Trần giao thủ, hắn biết rõ Mục Trần không phải là cái dạng đèn đã cạn dầu, loại nhân vật này, nên lấy lòng thì tốt hơn.
Trong nội tâm nghĩ đến đây, gầy còm nam tử chỉ có thể nhịn lấy nỗi đau, đem chặt đứt ánh sáng Linh lực phía trên Thủy Tinh Cầu đi.
Ba cái Thủy Tinh quang cầu như vậy rơi vào trong tay Mục Trần, hắn nhẹ nhàng ném đi, trong lòng tâm thần bất định hiện ra, lúc này hắn cơ hồ là đem Chí Tôn Linh Dịch trong tay bỏ ra sạch sẽ, bây giờ, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng dị năng của Mặc Linh, hi vọng ba cái đồ vật trong thủy tinh này, có thể vượt qua giá trị 150 vạn Chí Tôn Linh Dịch a…
Bằng không thì lần này hắn đã ném tiền qua cửa sổ rồi.