“Là lỗi cho anh?” Đây là loại logic gì vậy?
“Anh nên dịu nhàng từng bước một, không nên quá gấp gáp.”
Ạch…
Đây có phải là đang lái xe không?
Bên tai cô như nghe thấy tiếng tàu hỏa chạy vụt qua.
“Em không nên cảm thấy đau lòng cho anh, đau chết anh đi.”
Cô giận dữ lườm anh một cái.
“Cho dù đau đến chết đi sống lại thì anh cũng cam tâm tình nguyện… Trúc Linh…
Anh đọc tên cô ôm chặt cô vào lòng.
Thân thể vừa vặn khít vào nhau.
Làn da nóng bỏng, vẻ đỏ bừng vẫn còn chưa tiêu tan, bầu không khí ám muội như biển.
Giờ phút này có nhau, hận không thể cứ như thế này mà đi qua hết cả cuộc đời.
Thật tuyệt nếu họ có thể thoải mái như vậy cả đời mà không vướng vào vòng xoáy mưu mô.
Nhưng mà cô đã chọn phải một người đàn ông không bình thường, mà là Cố Thành Trung dũng cảm và bất khả chiến bại.
Trọng trách trên vai anh quá nặng, anh phải đã gánh cả nhà họ Cố.
Nếu anh đã không bỏ cuộc thì cô cũng sẽ không bao giờ lùi bước.
Sống thì ở cùng nhau.
Chết thì ở củng huyệt.
“Trúc Linh, ngày mai anh muốn đến thăm mẹ, sau đó đàm phán với Phó Minh Nam. Ông ta rất coi trọng dự án Thiên Khải, muốn khu nghỉ dưỡng này phát triển sức mạnh của riêng mình để rửa tiền và cho Diên sử dụng. Bây giờ anh đã lấy được quyền cho nên anh muốn nói chuyện với ông ta một chút”
“Ừ, em sẽ đi cùng anh, anh không được bỏ lại em đó. Em sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu có khó khăn gì thì vợ chồng chúng ta nhất định phải ở bên nhau”
“Được, anh sẽ không từ chối em nữa. Nếu như… chúng ta không thể sống thiếu nhau, mất đi bất kỳ bên nào thì cũng không thể sống một mình vậy thì một đường mưa gió sau này thì cũng phải chung lối. Anh xung phong ở phía trước, em ở phía sau yểm hộ anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa”