Trán của anh chống lên trán của cô, chóp mũi của anh dịu dàng dựa vào chóp mũi của anh.
Hơi thở nóng rực của anh người lan tỏa, thở hổn hển.
“Đã đến lúc phải về nhà rồi, nếu không anh sợ mình không thể khống chế được mà muốn em ở đây”
Anh biết cô da mặt mỏng nên dù cho ham muốn của anh dâng trào.
mãnh liệt đi nữa thì anh cũng sẽ kiềm chế bản thân và tôn trọng cảm xúc của cô.
Hứa Trúc Linh nghe được lời này thì trái tim cô giống như ngâm trong nước ấm, từng tế bào cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cố Thành Trung luôn luôn nghĩ đến bản thân cô, anh như thế nào cũng không để ý nữa.
Rõ ràng là đã nhịn vất vả như vậy nhưng mà anh vẫn để tâm đến cảm thụ của cô.
Cô không buông tay mà tiếp tục quấn quít trên người anh.
Môi hồng áp vào tai anh.
Giọng nói nhẹ nhàng trượt vào tai của anh.
“Nơi này… là phạm vi của biệt thự sao? Chắc sẽ không có người nhìn thấy đúng không?”
“Có camera giám sát.”
“Đó là của chúng ta mà, phải không?”
“Em… em muốn làm gì?”
“Em muốn cùng anh làm càn một lần”
Dứt lời thì cô cũng cắn vào dái tai của anh một cái.
Không muốn trông trước trông sau nữa, cũng không muốn cẩn thận từng bước.
Cô là Hứa Trúc Linh và anh là Cố Thành Trung, chỉ cần hai người họ ở bên nhau là được rồi.
Cô muốn cùng anh phóng túng một lần, trắng trợn không kiêng dè gì cả, bất chấp hậu quả.
Ở trong xe thì sao, ở bên ngoài thì sao, camera giám sát thì như thế nào chứ?
Nếu đã động tình rồi thì còn phải nhẫn nhịn làm gì?
Da mặt có thể làm cho mình no bụng được sao?
Trên thế giới này thì chỉ có một mình Cố Thành Trung là tán thưởng cô, đau lòng cho cô, cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.