Vừa mắng chửi, Diệp Thành vừa bước vào thế giới nhỏ trong không gian.
Đập vào mắt hắn là Hắc Viêm đang đứng thẳng tắp như cây giáo.
Không nhiều lời, Diệp Thành lập tức bước lên tung cước.
Nếu không phải Diệp Thành đánh giá quá thấp thực lực của gã thì cũng không đến mức bị đánh bay ra ngoài chỉ bằng một quyền, cũng chính vì thế nên mới có chuyện vớ vẩn phía sau.
Tuy nhiên sau khi trút giận, tâm trạng của Diệp Thành vẫn khá tốt, sự đáng sợ của Lôi Viêm vượt xa dự đoán của hắn, có đại sát khí như này trong tay thì bị đánh một trận cũng đáng.
“Lợi hại thế này thì phải làm thêm vài cái mới được”, Diệp Thành vội cất Lôi Viêm đi, sau đó lại lấy túi đựng đồ ra.
Chỉ là, đến khi hắn mở ra nhìn thì nguyên liệu cần thiết để luyện chế chú ấn đã hết.
“Xem ra phải chờ Hoàng Đại Sơn mang nguyên liệu tới đã”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, phất tay lấy ba đan phương linh đan mà Hoàng Đại Sơn đưa cho ra.
“Tố Linh Đan, Chú Cốt Đan”, nhìn hai đan phương linh đan ba vân, sau đó Diệp Thành cầm đan phương linh đan năm vân lên.
Đập vào mắt hắn là bốn chữ rồng bay phượng múa lớn: Không Minh Nguyên Đan.
“Không Minh Nguyên Đan”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn lên đan phương, tỉ mỉ nghiền ngẫm.
Đọc xong, hai mắt hắn sáng lên: “Bá đạo vậy sao?”
Cũng không trách Diệp Thành như vậy, vì công hiệu của Không Minh Nguyên Đan này quá phi thường, nếu uống vào thì tám phần có thể khiến cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tiến giới lên đến cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.