“Chủ mẫu, xin người dừng tay!” A Nhất vừa đỡ kiếm vừa lạnh nhạt nói.
Mà Hàn Băng bên này lại càng ra sức tấn công, mỗi chiêu thức xuất hiện trong đầu nàng đều được nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn như đã quen thuộc từ rất lâu.
Từng chiêu thức của A Nhất cũng được tái hiện trong đầu của nàng một cách rõ ràng và chi tiết.
Tư Đồ Vũ Thiên đến sau A Nhất, vừa vào đã thấy hai người đánh nhau. Những chiêu thức mà Hàn Băng đánh ra khiến hắn cảm thấy rất quen mắt nhưng lại có chút xa lạ.
Đến khi mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ của A Nhất, Hàn Băng mới dừng tay lại. Nàng biết cho dù có giết hắn thì cũng không được lợi ích gì, chỉ làm bẩn kiếm của nàng thêm mà thôi!
“Đa tạ chủ mẫu nương tay!” A Nhất cúi đầu với nàng, bình tĩnh thu lại kiếm. Cả cuộc giao đấu vừa rồi, hắn biết nàng ta không dùng nội lực nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì hắn vẫn không thể chiến thắng nổi nữ tử trước mắt này.
Ngước mắt lên nhìn thẳng Hàn Băng, A Nhất kinh ngạc rồi! Dung mạo của nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến khiến người ta không thể khinh nhờn. Đến khi nhìn thấy dấu đỏ trên cổ nàng, hắn mới hơi sửng sốt.
A Nhất rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống dưới đất, chậm rãi cầm giỏ trúc lên, đặt lên bàn đá rồi lui ra ngoài.
Tư Đồ Vũ Thiên tiến đến bên cạnh Hàn Băng, nắm lấy tay nàng rồi kéo nàng về phía trước.
“Nào, tập luyện như vậy đủ rồi! Mau ăn thôi!”
Hàn Băng cố gắng rút tay mình ra nhưng không thể. Bàn tay hắn rất lớn, bao trọn cả tay nàng bên trong tay hắn. Một bàn tay mang đến cho người khác sự ấm áp và an toàn.
Hàn Băng ngồi xuống bàn ăn, nhìn những món ăn tinh xảo đang bốc hơi trước mặt cũng cảm thấy hơi đói, nhưng khi nhìn khuôn mặt yêu nghiệt tà tứ kia, cảm giác muốn ăn liền biến mất.
“Ăn đi nào! Đây là món thịt thỏ hầm ta sai người chuẩn bị cho nàng! Đây là món…” Vừa nói hắn vừa gắp vào bát cơm của nàng các loại thức ăn trên bàn.
Hàn Băng nhìn bát cơm đó lại thở dài một hơi, bắt đầu cầm đũa lên ăn. Tư Đồ Vũ Thiên thấy vậy càng thêm vui vẻ, cả một bữa cơm chỉ yên lặng ngồi nhìn nàng ăn, đợi đến khi nàng ăn xong hắn mới ăn nốt những phần thừa còn lại.
“Đây là bánh bách bảo mai, nàng ăn thử xem, rất ngon đấy!”
Hàn Băng nhìn chiếc bánh trắng trước mặt, chậm rãi cầm lên cắn một miếng. Bánh mềm dẻo, ngọt nhưng không ngấy, sau khi nhai liền ngửi thấy mùi hoa mai lan tỏa khắp xung quanh, rất thơm!
“Rất ngon!” Hàn Băng hiếm khi trả lời lại hắn như vậy khiến Tư Đồ Vũ Thiên ngơ người ra một chút, lại nhìn nàng cắn miếng bánh còn lại, ngay lập tức vươn tay ra, kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Hàn Băng chưa kịp nhai hết miếng bánh trong miệng liền bị Tư Đồ Vũ Thiên cưỡng hôn.
“Ưm!”
Hai tay nàng đặt trước ngực hắn đẩy ra nhưng chẳng có chút xê dịch nào, cho dù có đánh cũng chỉ như gãi ngứa cho hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên một tay giữ chặt eo nàng, tay còn lại giữ chặt gáy nàng làm nụ hôn càng thêm sâu hơn, bá đạo chiếm hữu.
Đến khi miếng bánh trong miệng được nuốt xuống hết Tư Đồ Vũ Thiên cũng chưa chịu thả nàng ra, Hàn Băng tức giận cắn hắn một cái, hắn mới chịu dừng lại.
Chát!
Hàn Băng vung tay tát hắn một cái, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi lòng hắn. Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được bên má hơi nóng rát, vị tanh trong miệng thêm nồng đậm.
“Buông ra!”
Hàn Băng mặt lạnh nhìn hắn cứng rắn nói. Tư Đồ Vũ Thiên liếm môi mình một cái, lại nhìn đôi môi đỏ sưng lên của nàng, tâm tình vui vẻ hôn nàng một cái “chụt” rồi mới buông nàng ra.
“Bánh ngon lắm, lần sau sẽ sai người tiếp tục làm.”
Hàn Băng lau lau môi mình rồi tức giận quay người về giường ngồi đọc sách, không thèm chú ý đến hắn nữa.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn con mèo nhỏ kia vừa thẹn vừa giận đến hai má đỏ hồng mà cực kỳ vui vẻ. Xoa xoa bên má vừa bị tát, mèo con này ra tay cũng thật ác mà!
Còn tầm nửa tháng nữa là đến năm mới âm lịch rồi! Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa nè! Mà các bạn cú đêm nhớ ngủ sớm chút nha, thức khuya không tốt đâu! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa!!!