– Khâu huynh, xin hãy nương tay.
Ngay khi Khâu Triển Hùng vẫn còn hăng máu, định xông đến túm Hồ Bân dậy để hành hạ thêm một trận thì Hồ Bắc bỗng vội vàng nhảy ra.
– Ngươi cũng muốn lĩnh giáo sức mạnh của Khâu mỗ?
Khâu Triển Hùng vốn không để đám thanh thiếu niên vào trong mắt, không cần nói đến thể chất khủng bố thì tu vi hoàng cấp sơ kỳ đỉnh cũng đủ cho hắn ta ngạo thị rất nhiều thiên tài trẻ tuổi khác.
– Không, không, tại hạ nào dám so vì với Khâu huynh. Nếu ta đoán không lầm thì Khâu huynh đây chắc là thiên tài đến từ Ngô quốc.
Hồ Bắc dùng một khuôn mặt có chút ti tiện mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng có ý hạ thấp tư thái lấy lòng. Khâu Triển Hùng dường như giật mình một cái, liền dừng lại hứng thú hỏi:
– Làm sao ngươi đoán được xuất thân của ta?
– Người trong thiên hạ ai lại chẳng biết Ngô quốc nổi tiếng là vùng đất nhân trung chi long, cao thủ bước ra từ nước Ngô ngoại trừ tu vi cao cường ra còn có một thân thể trạng siêu việt, được mệnh danh là nội ngoại đồng tu, vô địch trong đồng cấp.
Hồ Bắc tiếp tục ba hoa không dứt. Trong lòng gã thì lại âm thầm phỉ nhổ Khâu Triển Hùng ngu dốt. Ngươi đi ra ngoài lại cứ mặc cái phục trang truyền thống cũ rích kia thì ai lại không biết ngươi tới từ Ngô quốc, bọn ta cũng đâu có bị mù.
– Haha, tốt. Không ngờ danh tiếng của Ngô quốc bọn ta lại lừng lẫy đến thế, đến cả mấy tên Triêu quốc các ngươi cũng phải cúi đầu.
Khâu Triển Hùng mang theo ý tứ chế nhạo cười hài lòng. Thái độ của hắn khiến nhiều thanh thiếu niên Khâu gia đứng đó tức giận định bước ra ăn nói phải trái. Có điều Hồ Bắc đã ra hiệu ngăn lại, gã ta không tỏ ra tức giận mà còn gật đầu tán thành nói:
– Chúng ta đều là những cường quốc về võ đạo trên thế giới. Biểu đệ của ta trẻ người non dạ, tính tình hiếu thắng, nay gặp phải Khâu huynh chính là một bài học cho đệ ấy. Khâu huynh tài cao bắc đẩu sẽ không chấp nhất với trẻ nhỏ đúng không? Với lại ta thấy sự việc ồn ào sẽ làm mất đi nhã hứng dùng bữa tối của huynh cùng với hồng nhan của mình cũng không nên.
– Hừm… Ngươi nói cũng phải. Được rồi, nể tình ngươi là kẻ hiểu chuyện, ta sẽ tha cho mạng chó của tên kia một lần. Đừng để ta gặp lại gã, nếu không Khâu gia ta sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay nữa đâu.
Nghe đến hai chữ hồng nhan, trong lòng Khâu Triển Hùng lập tức lâng lâng. Vị mỹ nhân bên cạnh hắn ta cũng chỉ quen biết không lâu khi vừa đến Huyền Kinh. Khó khăn lắm hắn mới mời được đối phương đi dạo ăn tối, nào tiền triển đến mức gọi là hồng nhan cơ chứ. Tên họ Hồ kia đúng thật không tệ, có mắt nhìn, so với tên biểu đệ ngu dốt kia đúng là một trời một vực.
Khâu Triển Hùng thở dài cảm thán người với người sao lại khác biệt đến thế. Sau đó, hắn ta vui vẻ cùng với mỹ nhân bên cạnh đi vào phòng vip, bỏ lại đám người Hồ gia đang lo lắng cho thương thế của Hồ Bân.
– Được rồi, gã chưa chết được đâu. Chúng ta quay về thôi, chuyện hôm nay ta sẽ tâu lên tứ thúc để giải quyết.
Phất phất tay, Hồ Bắc ra hiểu cho hai thanh niên Hồ gia đỡ Hồ Bân dậy rồi cả đám nhanh chóng rời khỏi. Có thể thấy những ánh mắt của đám thanh thiếu niên đã thay đổi. Khi nãy họ vẫn còn tỏ ra thưởng thức Hồ Bân bao nhiêu thì bây giờ lại tỏ ra xem thường lạnh nhạt bấy nhiêu. Ngược lại thì uy vọng của Hồ Bắc lại lên cao, y nhanh chóng trở thành đầu lĩnh, tiêu điểm của đám huynh đệ tỷ muội của mình.
Mấy tên hộ vệ của Vân Giả Văn và Tống Tiểu Cường sau khi lấy lại được chút khí lực cũng đã lồm cồm bò dậy. Bọn họ vội vàng chạy đến hỏi han hai vị chủ tủ của mình:
– Thiếu gia, người không sao chứ?
– Hừ, nếu không nhờ tên Khâu gì đó xuất hiện thì ta đã bị tên họ Hồ kia đánh cho tàn phế rồi. Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, uổng công Vân gia không tiếc đại giới chiêu mộ các ngươi. Cái gì mà cao thủ nhất đẳng, còn lợi hại hơn cả đặc nhiệm của quân đội. Đúng là lừa đảo, cái rắm cũng không bằng.
Vân Giả Văn vừa hoàn hồn lại sau sự việc, y giận dữ quát mắng hộ vệ của mình đến nước bọt văng tứ phía. Đứng bên cạnh, Tống Tiểu Cường lắc đầu can ngăn:
– Vân thiếu, bỏ đi. Bọn họ cũng đã cố hết sức, ai ngờ được cao thủ nội khí lại đáng sợ đến thế chứ.
Tống Tiểu Cường âm thầm ân hận. Sớm biết vậy thì gã đã nghe lời Tiểu Hắc cẩn thận hơn. Đúng rồi, nhắc đến Tiểu hắc Tiểu Cường mới sực nhớ ra, gã đưa mắt xung quanh tìm kiếm nhưng lại không thấy đối phương đâu.
– Vân thiếu, ngươi có thấy Tiểu Hắc đâu không? Ta nhớ tiểu tử đó vừa mới đứng đây mà.
– Ta cũng không biết, hình như ta cũng vừa thoáng trông thấy bóng dáng của tên nhóc đó. Tự dưng thoáng một cái quay lại thì giống như biến mất vào không khí vậy.
Vân Giả Văn mơ màng trả lời, mọi việc xảy quá rối loạn nên bọn họ không dồn lực chú ý vào một vị khán giả đang ăn dưa được. Nghe câu trả lời của gã, Tiểu Cường khẽ than đáng tiếc một tiếng rồi đưa ra một quyết định. Hắn ta muốn về nhà bàn bạc lại với cha của mình, vụ làm ăn kia nhìn đơn giản nhưng hóa ra lại tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm.
Tống Tiểu Cường bây giờ đã ngộ ra được sức mạnh của cao thủ nội khí, nếu thực sự cầm lấy vật phẩm quý giá trong tay thì liệu đội quân đánh thuê của gã có chịu được sự công kích của địch nhân không. Lần đầu tiên trong đời, vị thiếu gia này cảm nhận được tài phú mà gã vẫn tự hào dường như chỉ là một ngọn nến yếu đuối trước gió, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.
Trên một con đường cách đó một dãy phố, Tiểu Hắc đang lặng lẽ chậm rãi cất bước. Nó không muốn giao lưu với hai tên thiếu gia nhà Tống, Vân nên đã dùng ẩn thân thuật sớm rời đi ngay. Trong đầu của nó đang miên man suy nghĩ một vấn đề khó hiểu. Thở ra một hơi khói trắng trong đêm lạnh buốt giá, nó cất tiếng:
– Sư phụ, con người ta có thể tính kế cả người thân thuộc của chính mình ư?
Câu hỏi của Tiểu Hắc giống như đã chạm vào điều gì đó trong lòng của Diệp Thanh Hàn, lão ta im lặng một khoảng ngắn rồi mới trả lời:
“Đó là nhân tính, con người có thể vì lợi ích mà mưu hại lẫn nhau. Hầu hết mỗi nhân loại đều mang trong mình bóng tối, cũng như bụi bẩn trong một ly nước. Lúc bình thường chúng ta sẽ không thấy rõ bụi bẩn nhưng khi ly nước bị khấy lên thì chúng sẽ hiện hữu rất rõ ràng.”
“Tu sĩ chúng ta đang đi trên con đường đột phá xiềng xích, cũng có thể gọi là nghịch thiên. Tương lai sẽ có rất nhiều trận chiến chờ con phía trước. Hãy luôn khắc ghi một điều, là đúng là sai, là chính hay tà, con đường con đã chọn thì phải giữ vững bản tâm của mình. Đi sai một bước, vạn kiếp bất phục, hối hận nghìn thu”