…—————-…
Đợi tiểu mít ướt nín khóc chàng mới dùng khăn tay lau mặt sửa soạn lại giúp nàng. Sau đó hắn đưa nàng dạo khắp thành Bắc Minh nào là xem đèn hoa đăng, đi ăn món nướng, cùng nàng đi lên cầu Dương Liễu cầu nguyện, cùng nhau thả đèn Khổng Minh,…
…Thần Lan Cung….
Lúc hai người trở cũng là giờ Hợi canh hai rồi. Trong cung hầu như mọi người đã đi nghỉ ngơi chỉ có một số nơi còn sáng đèn ví dụ như cung của chàng.
Tiêu Dạ Thần ẵm bảo bối nhỏ đã ngủ gật trên tay bước đi rất nhẹ nhàng như sợ nàng tỉnh giấc. Cung nữ thấy bệ hạ trở về trên tay còn bế hoàng hậu vừa định lên tiếng thì bị Dương Nhất ở phía sau ra hiệu im lặng rồi kêu họ lui xuống. Bọn họ hiểu ý liền lặng lẽ rời đi tẩm cung rộng lớn này phút chốc vắng vẻ lanh không có một chút tiếng động nào.
Sau khi đặt nàng xuống hắn chỉ lẳng lặng kéo chăn đắp qua người nàng rồi ngồi yên ở đó.
Hàn Dung Ly khẽ than thầm trong lòng sao tên này còn chưa đi nữa. Vừa nãy chàng bế đến cửa nàng tỉnh rồi nhưng nhất thời không biết nên đối mặt với hắn thế nào giữa đêm khuya này. Bây giờ chỉ có thể giả vờ ngủ thôi.
1 canh giờ trôi qua…hắn ngồi yên không nhúc nhích. Nàng có thể cảm nhận được chàng đang dán mắt trên người mình chưa từng rời khỏi. Làm sao đây? Bả vai nàng nhức đến tê luôn!
Tiêu Dạ Thần biết nàng đang giả vờ nhưng không vạch trần chỉ lặng lẽ cong môi một cái. Qua một lúc nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa nàng hoan hỉ ngồi bật dậy.
Đập vào mắt là thân to lớn của nam nhân nàng cho là đã rời khỏi cung.
– Chàng không về thư phòng à…
Nàng gượng gạo cười cho có lệ trong lòng đang loạn như con cào cào.
– Nương tử ở đây vi phu còn đến thư phòng làm gì? Ngược lại vừa nãy ta thấy nàng ngủ rồi mà…hử!
Hắn vừa nói vừa áp khuôn mặt đẹp không góc chết lại gần nàng. Tất cả lông tơ trên người nàng bỗng dựng đứng chuông cảnh báo reo lên… giữa đêm khuya cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ sảy ra cái gì? Huống chi hai người còn là phu thê!!!
– Nói chuyện đàng hoàng một chút.
Theo bản năng nàng đưa tay đẩy chàng cách xa mình ai ngờ giây sau hắn đã nhanh hơn bắt lấy hai tay nàng giam trên đỉnh đầu hai người ngã tự do xuống giường.
– Vi phu đang nói chuyện rất đàng hoàng mà…
Hơi thở của chàng cứ luôn tục phả vào tai nàng khiến nó lại đỏ ửng lên như trái cà chua chí.
– Tiêu Dạ Thần! Tên khốn! Bổn cung chưa hết giận đâu…buông ra.
Bàn tay nghịch ngợm của chàng cứ chạy loạn khắp cơ thể nàng… hắn coi như nàng chưa nói gì cứ tiếp tục sờ soạng lung tung.
– TIÊU DẠ THẦN!!!!
– Nương tử cứ gọi tên ta như vậy…chỉ khiến ngọn lửa trong người vi phu cháy mạnh hơn thôi.
Hàn Dung Ly định hét lên thì nụ hôn từ đâu ập đến nuốt trọn câu nàng sắp nói ra. Hắn hôn rất mãnh liệt lẫn sự chiếm đoạt trong đó. Tính ra chắc đây là lần thứ hai nàng và hắn viên phòng… không biết nó có đau như lần đầu không?
…- Hết chương 102 -…