Đàn ông biết cách gần gũi ấm áp như vậy, thế gian rất hiếm hoi, khiến nàng vừa mừng vừa lo, muốn dừng mà không được.
Mừng là có thể gặp được một nam nhân tuyệt thế, tuy chỉ là một lần hợp hoan, nhưng lại khiến nàng cảm nhận được sự ngọt ngào hạnh phúc của một người phụ nữ được che chở thương yêu.
Lo là lo cho số phận mình bấp bênh, mới tân hôn không lâu, tướng công đã bệnh không dậy nổi, hồn quy thiên quốc. Thật vất vả lắm mới gặp được một nam nhân tốt, ông trời lại đùa giỡn với nàng, chia rẽ ngăn cách hai người ra.
Có lẽ, đây là số mệnh của nàng.
– Ôm ta…
Vương Hương Liên không chịu nổi sự mơn trớn liền thở hổn hển, ôm chặt lấy Đường Tiểu Đông, dường như muốn hoà nhập mình vào thân thể hắn mới cam tâm.
Trước ngực bị hai gòn núi ấm áp đè chặt lên, nhưng không có cảm giác hưng phấn sung sướng, ngược lại đau đến nỗi hắn phải nhíu mày.
– Hương Liên tỷ, sao thế?
Cảm giác được sự khác thường của nàng, Đường Tiểu Đông nắm lấy cánh tay của nàng, đẩy nàng ra khỏi lòng mình.
Sắc mặt Vương Hương Liên tái nhợt, mắt phượng đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Tiểu Đông ôn nhu hỏi, dùng tay lau đi nước mắt trên hai gò má của nàng.
Vương Hương Liên nhào vào trong lòng hắn, khóc nức nở.
Trong lòng thở dài một tiếng, Đường Tiểu Đông nhẹ vỗ về tấm lưng đang rung rẩy của nàng, lúc này, tốt nhất là để nàng khóc một hồi, phát tiết ra hết.
Cố nén sự đau đớn từ ngực truyền đến, hắn vén màn xe liếc nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã chạy không mục đích ra xa khỏi thành Trường An, thỉnh thoảng có thương nhân đi ngang qua hiếu kỳ quét mắt nhìn qua, rồi tiếp tục vội vã chạy đi.
Thân thể yểu điệu kia nằm cuộn tròn trong lòng hắn còn đang thấp giọng nức nở, do cố nén tiếng khóc, nên thân thể mềm mại liên tục rung lên, Đường Tiểu Đông nhẹ vỗ về mái tóc như tơ, thở dài một tiếng.
Biểu tình vừa rồi của Vương Hương Liên tràn ngập nỗi đau khổ và bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng và bi quan cực độ, thân hình yếu đuối đau khổ khóc nức nở khiến kẻ khác phải đau lòng, trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng có một chút áy náy.
Hắn không biết Vương Hương Liên vì sao lại khóc thương tâm như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ suy đoán được là có liên quan đến mình.
Một lúc lâu sau, Vương Hương Liên mới ngồi thẳng dậy, lấy khăn lụa lau nước mắt.
Đường Tiểu Đông nắm lấy vai nàng, trầm giọng hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Hương Liên nở nụ cười buồn:
– Thiếp thân ngày mai… Sẽ phải tới Thanh Châu…
Mắt phượng đỏ lên, lại buồn bã rơi lệ, hết sức đáng thương.
Đường Tiểu Đông nao nao, trên mặt cười khổ.
Hắn biết trận kịch chiến trên hương xa lần đó, Vương Hương Liên đã đem lòng yêu thương hắn, chỉ là do áp lực của trưởng bối bức ép, không được tái giá, cho nên hôm nay mới có nỗi thống khổ sinh ly tử biệt như vậy.
Gương mặt nàng nở nụ cười buồn thê lương, Vương Hương Liên nhào vào trong lòng hắn, cánh tay như ngọc ôm chầm lấy cổ hắn:
– Hương Liên ngày mai phải rời khỏi Trường An, xin công tử thương yêu Hương Liên một lần cuối cùng…
Đường Tiểu Đông bị nàng nhào đến như vậy, ngực hắn đau đớn, nhịn không rên lên một tiếng.
Vương Hương Liên hô lên một tiếng, cuống quít ngồi dậy,mày khẩn trương nói:
– Thương thế của công tử…
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
– Đừng lo.
Cánh tay hắn bỗng nhiên choàng qua, ôm nàng vào lòng, áp sát vào tai nàng thủ thỉ nói:
– Ta sẽ đi Thanh Châu thăm nàng.
Toàn thân Vương Hương Liên run lên, mắt phượng lại lần nữa nước mắt lưng tròng.
Nhẹ nhàng nút vành tai trong suốt như ngọc của nàng, Đường Tiểu Đông nói nhỏ bên tai:
– Bây giờ, nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì hết, toàn thân thả lỏng, khoảnh khắc tuyệt vời này đều thuộc về nàng.
Vương Hương Liên đỏ mặt, cuối đầu xuống, xấu hổ nói:
– Thân thể của công tử… Không sao chứ…
Đường Tiểu Đông cười nhẹ:
– Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, huống chi là mỹ nhân thiên kiều bá mị thế này, cho dù…
Chữ chết còn chưa nói ra khỏi miệng thì tay của Vương Hương Liên đã bịt kín miệng hắn lại rồi.
– Có những lời này của chàng, Hương Liên dù chết cũng nhắm mắt… Ư…
Ma thủ của Đường Tiểu Đông xâm nhập vào ngực nàng, mặc sức tung hoành, khiến toàn thân nàng run lên, nhịn không được rên lên một tiếng trầm thấp.
Trong lòng thoáng có chút áy náy, Đường Tiểu Đông ôn nhu nói:
– Tất cả thời gian của ta hôm nay đều thuộc về nàng.
Ma thủ của hắn lại tuùy tiện tung hoành bên trong lớp quần áo của nàng, tay hắn lướt qua nơi nào thì da thịt nơi đó khó chịu như hơ trên lửa, khiến Vương Hương Liên thở hổn hển, thân thể không ngừng run lên, không kìm lòng được phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn lạc phách.
Không thô bạo như lần trước, lúc này, trong lòng Đường Tiểu Đông cảm thấy xấu hổ nên hết sức ôn nhu, khiến Vương Hương Liên như đang bồng bềnh như sắp đến đỉnh phong, muốn ngừng mà không được.
– Oan gia… Không nên dằn vặt người ta nữa…
Lúc này, mặt Vương Hương Liên như mùa xuân phơi phới, ánh mắt như tơ, hơi thở phì phò, gấp rút không ngớt, nửa phần thân thể trần trụi mềm mại không ngừng run lên, quấn chặt lấy Đường Tiểu Đông như một con rắn, đôi môi đỏ mộng khẽ hé ra, sâu trong cổ họng rên lên nhè nhẹ khiến tâm thần người ta nhộn nhạo chao đảo.
Đường Tiểu Đông thổi nhẹ vào lỗ tai của nàng, ôn nhu nói:
– Hương Liên tỷ, không nên gấp gáp, ta nói rồi, tất cả thời gian hôm nay đều thuộc về nàng, nhắm mắt lại, thả lỏng, hãy tận sức hưởng thụ.
– A…
Vương Hương Liên tràn ngập xuân tình, bỗng nhiên gian rên lên một tiếng có vẻ thống khổ, thân thể mềm nhũn bỗng căng lên, run rẩy, tựa hồ đã đạt được một lần đỉnh phong.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, Đường Tiểu Đông tiếp tục nỗ lực, lần này tay và miệng cùng sử dụng, cho đến khi toàn thân Vương Hương Liên lại run lên kịch liệt, lần nữa đạt đến đỉnh phong mới thôi.
– Oan gia… Không có chàng… ngày tháng sau này của Hương Liên phải sống thế nào đây…
Vương Hương Liên gần như đã hoàn toàn loã lồ, thở gấp hổn hển, lên tiếng thở dài u oán.
Ma thủ tiếp tục tung hoành tuỳ tiện, leo núi trèo đèo, tiến thẳng đến khê cốc, Đường Tiểu Đông cười nhẹ:
– Hương Liên tỷ cứ xem hắn là ta thì được rồi…
– … Ừ…
Đường Tiểu Đông cười nhẹ:
– Chỉ là phải hết sức cẩn thận đấy, đừng gọi tên của ta, hắc hắc.
– Chàng… Xấu lắm… A… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Vương Hương Liên không chịu nổi sự mơn trớn của hắn, thở hổn hển, thân thể mềm mại vẫn không ngừng run rẩy:
– Oan gia, không nên dằn vặt người ta nữa…
Đường Tiểu Đông vẫn hết sức từ tốn:
– Hương Liên tỷ, không nên cấp bách, chậm rãi hưởng thụ là được.
Vương Hương Liên xuân tình lai láng, thở hổn hển giãy dụa ngồi dậy, ngồi đè lên người hắn:
– Người ta chờ không được nữa rồi…
Nữ nhân niên đại này sao đều thích phản khách làm chủ?
Dù sao thương thế trên người cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc cho đối phương cuồng nhiệt làm gì thì
Thùng xe hoa lệ bắt đầu lay động một cách nhịp nhàng, từ bên trong vang lên tiếng thở dốc gấp gáp, tiếng rên rỉ như thống khổ mà lại cực kỳ sung sướng…
Dường như lần trước, xe ngựa quay trở về trong thành trước khi cửa thành đóng lại, sau đó ngừng xe ở một chỗ vắng người.
Đường Tiểu Đông bước cuống xe mà cảm thấy hai chân như nhũn ra, chỉ đành gọi một chiếc xe ngựa về nhà.
Đây là lần cáo biệt cuối cùng, Vương Hương Liên quả thực như phát cuồng, tận sức hút lấy, dường như muốn một lần bù đắp hết khoảng thời gian mười năm sau đó, lần đầu tiên Đường Tiểu Đông lĩnh giáo được sự lợi hại của nữ nhân, mặc dù bị thương, nhưng tình trạng hai chân như nhũn ra thì là lần đầu tiên.