Tiêu Viêm chưa từng ăn qua loại đồ ăn như thế này bao giờ, vô cùng tò mò, thử cắn một miếng.
“Lúc cay quá thì hít hít hai cái.” Trương Thần Phi làm mẫu cho cậu, “Phù phù…”
Hai bạn nhỏ ăn đến độ miệng cũng đỏ bừng, vừa hà phù phù vừa ăn, ăn xong ba xâu mà bảo mẫu cũng chưa đến.
“Vẫn là cái bảo mẫu mặt lạnh đó hả?” Trương Thần Phi có ấn tượng rất sâu sắc với bảo mẫu mặt đơ của Tiêu gia.
“Không phải, nhà mình đổi bảo mẫu rồi.” Tiêu Viêm liếm môi đã cay đến tê, mua một chai nước uống chung với Trương Thần Phi.
Trương Thần Phi để cho cậu uống trước, đợi Tiêu Viêm uống xong thì mới nhận lấy uống ừng ực hết nửa chai: “Mọi người về hết rồi mà bà ta vẫn còn chưa đến, thôi để mình dẫn cậu về đi.”
“Không cần, mình tự về cũng được.”
“Nghe lời, cậu là vợ mình, mình phải bảo vệ cậu.
“… Ai là vợ của cậu?”
“Lúc còn bé cậu đã đồng ý với mình rồi mà, cậu quên rồi hả?” Trương Thần Phi nói như thề son sắt lắm, kiên quyết nắm tay Tiêu Viêm.
Nhà của Tiêu Viêm cũng tiện đường với nhà của Trương Thần Phi, chỉ là hơi xa so với Trương gia một chút thôi, đưa cô dâu nhỏ về nhà xong thì bạn học Trương còn phải vòng ngược lại đi về nhà mình.
Nhà của Tiêu Viêm nằm trong một tiểu khu khá cao cấp, là một nơi kiểu có dùng thang máy này nọ. Gõ gõ cửa thì biết bảo mẫu đang ở trong nhà.
Bảo mẫu là một người phụ nữ đã hơn ba mươi, mới vừa mở cửa thì đã hô lên: “Ai da, con xem dì nè, chỉ lo nấu cơm mà không để ý đến giờ giấc, quên đi đón con mất… Đây là bạn học của con à?”
“Dạ.” Tiêu Viêm lên tiếng, nhìn Trương Thần Phi, “Đây là dì La, mình đến nhà rồi.”
“Bạn học đến à, vậy thì ở lại ăn cơm đi.” Dì La rất là nhiệt tình bắt chuyện.
“Được.” Trương Thần Phi đang tò mò muốn vào xem, nhanh chóng đồng ý.
Bảo mẫu nghẹn một chút, chưa từng thấy qua đứa nào tự nhiên như ruồi thế, cười khan nói hai người vào đi rồi bước đi xào rau, nhìn như kiểu bận rộn lắm.
Trong nhà được dọn dẹp khá ổn chỉ là có mùi dầu khói quá.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm dẫn bạn về nhà nên không biết phải bắt chuyện như thế nào, vẫn còn ngồi trên ghế sô pha kiểu mắt nhìn mắt với Trương Thần Phi. Trương Thần Phi cầm lấy điện thoại trong phòng khách gọi cho mẹ mình nói một tiếng, nói cho bà biết là mình ở lại nhà Tiêu Viêm ăn, cũng nói địa chỉ cho bà biết.
“Được rồi, vậy con ăn ngon miệng nhé, tám giờ mẹ đến đón con.”
La Mỹ Hương không hề nghĩ đến là đứa bé này không hề khách sáo tí nào như vậy, nhưng dù sao cơm cũng nấu rồi, chỉ có thể dọn lên. Giá xào, khoai tây xào, cháo trắng và bánh màn thầu.
Ngồi trước bàn ăn theo phong cách Châu Âu trông rất đắt tiền, Trương Thần Phi gắp một miếng giá xào, nhịn không được cau mày: “Dì à, tay nghề nấu ăn của dì như vầy là không được rồi, còn không bằng ba con lấy đồ thí nghiệm ra nấu nữa. Thuê bảo mẫu mắc thế đáng lẽ phải nấu ngon lắm chứ?”
Đứa bé này sao không đáng yêu thế chứ! Mặt dì La xanh mét, xoay người đến phòng mình xem TV.
Trương Thần Phi gặp qua không ít kiểu người lớn giả thân thiết này, tự nhiên là chẳng có hảo cảm gì mấy, nhỏ giọng hỏi Tiêu Viêm: “Làm sao ba cậu tìm được bảo mẫu thế này vậy, cơm thế này cũng quá khó ăn rồi.”
Mặt Tiêu Viêm không đổi sắc ăn từng miếng: “Ít nhất thì bà ấy cũng chịu nói chuyện với mình.” Bảo mẫu lúc còn đi học nhà trẻ thì cả ngày không hé nửa chữ nên cậu rất sợ.
Trương Thần Phi còn nhỏ nên chưa hiểu cái gì gọi là thương tiếc, chỉ biết là có chút khó chịu: “Vậy thì cậu có thể nói chuyện với mình, cậu có điện thoại không?”
“Có.” Tiêu Viêm kéo sợi dây đeo trên cổ ra, phía dưới có một chiếc điện thoại dành cho trẻ em.
Trương Thần Phi mò qua nhập một dãy số vào: “Mình không có điện thoại, số này là số của mẹ mình, buổi tối cậu có thể gọi đến số này để tìm mình. Yên tâm, mẹ mình biết cậu là vợ mình.”
“…”
Từ đó thì ngày nào Trương Thần Phi cũng cùng Tiêu Viêm đi đến cửa tiểu khu rồi mới tự mình về nhà.
Có một ngày, hai người cứ theo thói quen mà cùng đi, Tiêu Viêm bỗng dừng ở trước một quán ăn nhỏ: “Khoan hãy về nhà.”
“Sao thế?”
“Dì La nói tối nay sẽ không nấu cơm, nói mình cứ ăn bên ngoài là được.”
Trương Thần Phi nghe xong lời này thì vô cùng tức giận: “Lại ăn ở ngoài? Sao bà bảo mẫu này giống bà nội vậy, học kỳ này cậu ăn ở ngoài không biết bao nhiêu lần rồi!”
Tiêu Viêm cúi đầu không nói lời nào. Tiền tiêu vặt của cậu rất nhiều nên có đôi khi không muốn ăn ở nhà thì sẽ ăn ở ngoài rồi mới về. Lúc mới đầu còn thấy ngon, ăn lâu rồi lại thấy ngán. Sau đó bảo mẫu biết cậu có thể tự mình ăn ở ngoài nên cứ vài ngày lại nói với cậu là không nấu cơm.
“Đi, đến nhà của mình ăn.” Trương Thần Phi nắm tay cậu dẫn về nhà mình.
Chung cư của Trương gia không được sa hoa như chung cư của Tiêu gia, là một chung cư cũ không có thang máy. Lúc mẹ Trương mở cửa ra thấy hai bạn nhỏ thì rất kinh hỉ: “Viêm Viêm đến à, vào đây nào.”
Mẹ Trương vẫn luôn rất thích bạn nhỏ cực kỳ dễ thương này. Nói chuyện xong thì để hai người ngồi chơi trên sô pha, bưng một dĩa trái cây đến cho hai người ăn, sau đó hướng về phía phòng bếp nói: “Trương Tri Thức, có bạn nhỏ đến nhà làm khách, nấu ngon chút nha.”
Ba Trương ló đầu ra từ phòng bếp, nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Được.” Nhìn qua tính nhẩm cân nặng của Tiêu Viêm, lại lần nữa tính lại công thức nấu ăn, lấy dụng cụ ra cắt một miếng thịt ba chỉ lớn.
Nghiêm ngặt dựa theo công thức để nấu, có bốn món mặn một món canh, khiến cho Tiêu Viêm ăn đến không nói được.
“Phi Phi, con còn muốn em trai hay em gái không?” Ba Trương nhìn Tiểu Tiêu Viêm đáng yêu, quay đầu hỏi Trương Thần Phi.
“Không muốn không muốn.” Trương Thần Phi lắc đầu như trống bỏi, “Con còn không đủ thời gian chăm sóc Tiêu Viêm nữa, có thêm một đứa bé nữa thì con chẳng rảnh được lúc nào!”
Ba Trương liếc nhìn mẹ Trương, mẹ Trương che miệng cười: “Tôi không sao, nghe con trai hết.”
Trương Tri Thức gật đầu, yên lặng xoá kế hoạch sinh con không đau trong đầu.
“Để cho Viêm Viêm ở nhà chúng ta đi, lớn lên thì tụi con lấy nhau.” Trương Thần Phi tha thiết nhìn mẹ mình.
“Phụt —” Tiêu Viêm bị sặc canh.
Trương Thần Phi vỗ lưng cho cậu.
Mẹ Trương cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ha ha ha ha, con có hỏi xem Tiêu Viêm có đồng ý bao giờ chưa mà nói là muốn kết hôn với người ta?”
Tiêu Viêm đỏ mặt, cũng không biết là do sặc hay do tức, quay đầu trừng Trương Thần Phi.
“Ting ting ting”, điện thoại đeo trên cổ vang lên, lấy ra nhìn xem thì là ba Tiêu gọi đến. Đang tính nhận thì đột nhiên bị Trương Thần Phi chụp đến tắt luôn, động tác tắt nguồn điện thoại này liền mạch lưu loát nước chảy mây trôi.
“Tiểu tử thúi này, làm gì thế!” Mẹ Trương vỗ vào gáy con trai một cái.
“Cậu bị ăn hiếp thì phải nói với ba mẹ, nói là bảo mẫu không đến đón cũng chẳng nấu cơm cho cậu, cậu cứ giả bộ mất tích là được.” Trương Thần Phi bị đánh cũng không trả điện thoại lại cho Tiêu Viêm, tự mình nghĩ kế cho tiểu tiểu kiều thê.
“Như thế thì không được.” Trương Tri Thức kéo tay không cho vợ đánh con trai nữa, từ từ giải thích, “Làm thế thì ba mẹ bạn ấy sẽ lo lắng.”
Mẹ Trương đã từng nghe con trai kể về chuyện của Tiêu gia, cũng biết chút chút, nghe thế thì nhịn không được nói: “Bình thường thì không biết quan tâm, bây giờ thì biết rồi à?” Bị ba Trương lắc lắc cổ tay thì mới ý thức được là không nên nói những lời này trước mặt Tiêu Viêm.
“Không sao, hai đứa cứ ngồi chơi đi, để tí nữa mẹ gọi điện nói với ông ấy.” Mẹ Trương lấy điện thoại qua, khởi động máy lên, nói hai người ăn thêm chút nữa, ăn xong thì đến phòng Trương Thần Phi chơi.
Trương Thần Phi vui vẻ dẫn Tiêu Viêm đi tham quan phòng mình, lấy truyện tranh ra cho cậu xem: “Mình thuê ở trong tiệm sách, đọc cũng hay lắm.”
“Truyện gì vậy?” Tiêu Viêm cầm lấy xem thử, bởi vì bìa sách đã có chút cũ cũ cho nên chỉ nhìn thấy mờ mờ là có một người đàn ông mặc tây trang ôm một cô gái mặc váy công chúa, vô cùng không hợp với một căn phòng của con trai chỉ dán đầy áp phích trò chơi. Đọc kỹ tiêu đề:
“Tân nương trăm vạn của tổng tài”.
Cực Phẩm: Hôm bữa mình cài plugin follow mà nó dùng không được. Các bạn muốn follow thì kéo xuống dưới cùng (với điện thoại) hoặc nhìn qua bên phải (với laptop) để nhập email vào follow nhé.
Xâu cay
