Lạc Thiên sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cái này thật là quá quỷ quyệt rồi.
Trị chết một bệnh nhân, chuyện này đối với bất kỳ một bác sĩ nào mà nói đều là một đòn đả kϊƈɦ tàn khốc.
Ai có thể dùng một cách ác độc như vậy để hại cô ấy?
Đột nhiên, Lạc Thiên như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Không lẽ … là ông nội…”
“Lạc Bắc Minh rốt cuộc là Lạc Bắc Minh, trái tim của ông ta ác độc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”
Lâm Dương điềm đạm nói.
Sau khi công an đến đã ngay lập tức phong tỏa hiện trường đồng thời khống chế người nhà bệnh nhân đang hoảng hết lo sợ kia.
Lạc Thiên theo như những lời mà Lâm Dương nói, đã bảo vệ thật tốt hiện trường và trình báo để cảnh sát giám sát, phối hợp điều tra, đồng thời cũng đưa bệnh nhân đi kiểm tra sức khỏe.
Quả nhiên giống như lời Lâm Dương nói, bệnh nhân đã uống một chất lỏng có độc tính cao khi đến khám tại phòng khám của Lạc Thiên. Nếu như Lâm Dương không sử dụng kim bạc để tạm thời khống chế các động mạch của anh ta không để cho chất độc lan tràn, e rằng bệnh nhân đó đã mắt mạng rồi. Nhưng mà bệnh nhân đã ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, cũng không quan tâm đến sống chết.
Cuối cùng, phía cảnh sát đã xếp đây là một vụ án lừa gạt điều trị.
Lạc Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Ỷ Cô ấy đã chắc chắn rằng đó là bút tích của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó, toàn bộ Giang Thành trừ ông ta ra không có mấy người có thể sở hữu được.
*Cô đã làm gì để cho Lạc Bắc Minh đối xử với cô như vậy?”
Lâm Dương hỏi.
“Tôi… tôi chỉ là không muốn nghe lời ông ấy, đi Nam Phái học tập mà thôi…”
“Nam Phái sao? Tôi nhớ đây là một trường y rất cũ.”
“Đúng vậy. Thực ra nói là đi học, thực tế là sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi … Tôi đã từ chối, tôi chỉ muốn ở lại đây, mở phòng khám của tôi mà chữa bệnh thôi.”
“Nếu như phòng khám của cô bị đóng cửa, cô không đi cũng phải đi. Lạc Bắc Minh là có ý này đúng không? Chỉ đáng tiếc lại bị tôi phá hủy rồi. Ông nội cô e rằng hận tôi tới tận xương tuỷ!”
“Yên tâm, Lâm Dương, tôi sẽ bảo vệ anh.”
“Cô nên tự chăm sóc mình cho tốt đi, ông nội cô sẽ không chịu buông tay đâu, phòng khám này của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá hoại.”
“Tôi không muốn đi Nam Phái … Lâm Dương, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Ngồi chẩn bệnh giúp tôi!” Lạc Thiên vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nói.
Lâm Dương sững sờ.
“Tôi không có chứng chỉ y tế…”
Lạc Thiên không nói lời nào, từ trong văn phòng của phòng khám lấy ra một đống văn kiện, đặt trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương liếc nhìn, chỉ biết cười khổ mà thôi.
“Chỉ một tờ giấy chứng nhận hành nghề y tế nhỏ bé, chắc là sẽ không làm khó được chủ tịch Hiệp hội Y khoa Giang Thành đúng không?” Lạc Thiên lộ ra vẻ ranh mãnh.
Lâm Dương thở dài, bất lực nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, được chưa, nhưng mà trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã.”
“Tìm một chỗ ở sao? Tại sao vậy?”
“Tôi sắp ly hôn với Tiểu Nhan.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Lạc Thiên như bị sét đánh ngang tai.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì …” Lâm Dương thuật lại ngắn gọn một chút.
Lạc Thiên cả đầu mờ mịt.
“Ngôi chân bệnh giúp tôi!” Lạc Thiên vẻ mặt tràn đây nghiêm túc nói.
Lâm Dương sững sờ.
“Tôi không có chứng chỉ y tế…”
Lạc Thiên không nói lời nào, từ trong văn phòng của phòng khám lấy ra một đống văn kiện, đặt trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương liếc nhìn, chỉ biết cười khổ mà thôi.
“Chỉ một tờ giấy chứng nhận hành nghề y tế nhỏ bé, chắc là sẽ không làm khó được chủ tịch Hiệp hội Y khoa Giang Thành đúng không?” Lạc Thiên lộ ra vẻ ranh mãnh.
Lâm Dương thở dài, bất lực nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, được chưa, nhưng mà trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã.”
“Tìm một chỗ ở sao? Tại sao vậy?”
“Tôi sắp ly hôn với Tiểu Nhan.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Lạc Thiên như bị sét đánh ngang tai.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì …” Lâm Dương thuật lại ngắn gọn một chút.
Lạc Thiên cả đầu mờ mịt.
“Vì vậy, Tiêu Nhan đột nhiên đê xuât chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
“Không phải là anh đã làm gì sai đấy chứ?”
“Trong ba năm qua, mọi thứ tôi làm trong mắt bọn họ đều được tính là sai.”
“Cũng đúng, vậy ý của anh thì sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”
“Vậy sao… cũng tốt…” Lạc Thiên nói một câu ma xui quỷ khiến.
“Cô nói cái gì?”
“Hả … không có gì, không có gì …” Lạc Thiên đôi má đỏ bừng, bối rối nói, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
Ánh mắt Lâm Dương lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Anh đã không có chỗ ở, chỉ bằng ở lại trong phòng khám đi. Ở đây có một căn phòng! Tôi có thể cho anh ở.”
“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp.”
“Hả, anh cứ sống ở đây đi, dù sao ngày mai anh cũng sẽ trở thành bác sĩ ở đây rồi …”
Không lay chuyển được lòng thịnh tình của Lạc Thiên, Lâm Dương vẫn phải đồng ý ở lại.
Ngày hôm sau, Lâm Dương chính thức bắt đầu ngồi khám bệnh.
Anh hiểu ý của Lạc Thiên, chính là muốn dựa vào Lâm Dương để đối phó với những khó dễ tiếp theo đây của Lạc Bắc Minh.
Xét cho cùng, y thuật của Lâm Dương hơn hẳn Lạc Bắc Minh.
Chỉ cần qua mười ngày, sau mười ngày, thời gian Nam Phái tuyển sinh đã trôi qua, vụ xem mắt này cũng không thành, Lạc Thiên tự nhiên cũng được giải thoát rồi.
Tuy nhiên.
Ý tưởng của Lạc Thiên thực sự quá tuyệt vời rồi!
Sáng hôm sau, mấy người trực tiếp đến phòng khám, một thanh niên mặc bộ đồ Đường cầm quạt gấp bước tới.
“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”
“Bác sĩ Lạc gần 8 giờ mới đến. Nếu muốn khám, tìm tôi cũng được.”
Lâm Dương ánh mắt buồn ngủ từ trong phòng bước ra.
“Tôi đến đây không phải để khám bệnh. Tôi đến đây để gặp bác sĩ Lạc. Làm phiền anh ngay lập tức mời cô ấy đến đây và nói với cô ấy rằng người đàn ông của cô ấy tới rồi!”
Khoé miệng của người đàn ông mặc đồ Đường gia lộ ra vẻ tà mị nói.