Hoắc Hi vừa mới quẹt thẻ phòng, nghe thấy tiếng mở cửa đằng sau, anh quay đầu lại.
Thịnh Kiều đang để chân trần đứng ngoài cửa, mặc một bộ áo ngủ gấu con màu trắng, tóc ngắn rối bù nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Đêm khuya tĩnh lặng, như sợ kinh động đến cái gì, cô thì thào gọi anh: “Hoắc Hi, chừng nào thì anh ra nước ngoài ạ?”
Anh lại kéo cửa, xoay người đi đến trước mặt cô, “Vào đi thôi, dép em cũng không đeo kia kìa.”
Cô nghe lời đi vào trong phòng, chạy vào phòng ngủ đeo dép, lại lon ton chạy ra. Hoắc Hi tự rót một ly nước ấm cho mình, ngồi trên sofa hớp từng hớp nhỏ.
Cô ngồi xuống đối diện anh, hai chân đặt lên sofa, đôi tay nâng má, lại hỏi: “Hoắc Hi, chừng nào thì anh ra nước ngoài ạ? Ngày mai đã phải về Bắc Kinh rồi ạ?”
“Một tuần nữa, ngày mai anh đi Hongkong chụp cái quảng cáo, trước khi đi còn phải kết thúc một số việc đã.”
Cô “Ồ” một tiếng, nghĩ đến phải chia xa, vẻ mặt lại cô đơn. Cô ngẫm nghĩ, vẫn vực dậy tinh thần nói: “Trước khi đi anh phải tra nhiệt độ không khí ở địa phương nhé, mang đủ quần áo, ngàn vạn lần đừng bị cảm nha. Nếu không quen với khẩu vị ở nước ngoài, có thể tìm một trợ lý sinh hoạt tạm thời nấu cơm cho anh ạ. Nửa năm vẫn khá dài, anh có bạn bè ở bên kia không? Đừng thui thủi một mình anh nhé.”
Lải nhải dặn dò hồi lâu, cô lại cảm thấy hình như mình quản hơi nhiều, bèn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em…… em hơi dong dài, anh đừng chê em phiền.”
Hoắc Hi vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói xong, anh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Em sẽ nhớ anh chứ?”
Cô ngẩng phắt đầu dậy: “Đương nhiên rồi ạ!” Cô mím miệng, hơi ấm ức: “Anh còn chưa đi, em đã bắt đầu nhớ rồi nè.”
Ngón tay anh nắm thật chặt, nhịn xuống nỗi xúc động muốn ôm cô, chỉ duỗi tay xoa xoa lên cái đầu nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng sẽ nhớ em.”
Nơi mềm mại nhất trong trái tim cô nhẹ nhàng run một chút.
Giọng nói của anh ấm áp dịu dàng: “Cho nên em phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại, nhé?”
Cô gật gật đầu, được anh dỗ dành như vậy, trái tim cô như muốn tan chảy.
Anh lại cười rộ lên: “Lịch trình không bận thì tới tìm anh chơi, gọi video hay điện thoại đều được, đừng có ngốc nghếch tự nhớ nhé.”
Đúng rồi nhỉ, thời đại khoa học kỹ thuật mà, còn lo lắng không thấy mặt nhau được sao. Tâm trạng của cô cuối cùng cũng khá lên một chút, vội vàng nhảy xuống khỏi sofa kéo anh, “Vậy anh mau trở về nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai còn phải bay sang Hongkong, anh đừng thức đêm!”
Anh cười đứng dậy, “Được, em cũng phải đi ngủ sớm một chút nhé.”
Cô gật đầu thật mạnh: “Ngủ ngon!”
Đôi mắt anh dịu dàng: “Ngủ ngon, Kiều Kiều.”
……
Sáng sớm hôm sau, từng người xuất phát, lúc Thịnh Kiều rời khỏi khách sạn, Hoắc Hi đã ở trên máy bay. Lịch trình trở về không công bố, fan Kiều cũng không tổ chức đón máy bay. Sau khi đến Bắc Kinh cô vẫn đi lối VIP, Bối Minh Phàm lái xe tới đón cô.
Anh ta đưa cô về nhà trước, cô thả hành lý, để Đinh Giản và Phương Bạch ở nhà quét tước vệ sinh, rồi tới viện điều dưỡng thăm Bà Thịnh.
Trải qua ba tháng trị liệu khôi phục, Bà Thịnh đã có thể thích ứng với chân giả. Nhưng bà đã ngồi xe lăn mười mấy năm, đột nhiên có thể đứng lên đi bộ được, nên vẫn chưa giữ thăng bằng tốt lắm, phải có người đỡ mới có thể đi bộ.
Nhưng thôi như vậy cũng đủ khiến bà vui vẻ rồi. Nhìn thấy con gái đóng phim trở về, bà còn đi lại mấy vòng quanh phòng như thể muốn được khen ngợi, Thịnh Kiều nói: “Mẹ đi đẹp lắm ạ, có thể lên sân khấu catwalk ấy chứ!”
Bà Thịnh cười như nắc nẻ.
Vốn dĩ cô định quay xong phim này thì đưa Bà Thịnh về nhà ở, nhưng chân giả thích ứng còn chậm quá, bác sĩ kiến nghị vẫn nên ở lại làm thêm một đợt trị liệu nữa, Thịnh Kiều không nói hai lời lại trả thêm tiền một quý.
Bà Thịnh tuy rằng tiếc tiền, nhưng không lay chuyển được cái tâm hiếu thảo của con gái, vừa vui vẻ vừa thương con mà nhận lấy phần tình cảm này.
Một tuần sau đó cô quả thực bận đến độ chân không chạm đất, đủ loại thông cáo tuyên truyền phỏng vấn, đầu tiên họ đuổi kịp hết những lịch trình nhỏ này, Bối Minh Phàm lại ném cho cô một đống đống phim truyền hình, gameshow, quảng cáo để cô chọn.
Thịnh Kiều ngồi trên sofa, lật lật đống tài liệu chồng chất, cảm thán: “Hot quá cũng phiền não ghê.”
Bối Minh Phàm: “Cô chưa hiểu việc đời nhỉ? Thế này mà gọi là hot à?”
Thịnh Kiều: “…………”
Bối Minh Phàm: “Những lời mời này anh đã chọn qua rồi, đều có ưu khuyết riêng. Cô cứ xem trước coi cô có hứng thú với cái nào, rồi anh lại giảng cặn kẽ cho cô.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lật mấy bộ phim truyền hình trước. Tổng cộng có bốn kịch bản, một cái là phim hiện đại dài tập, theo thể loại cô ngốc thăng cấp dần, nói về con đường hắc hóa của một người từ gái làng thành nữ vương.
Một cái là phim điệp viên thời Dân quốc, là phim có nhân vật nam là trung tâm, nữ chính chỉ có thể tính là nhân vật phụ trợ, nhưng cũng may hình tượng không tồi, kết cục lừng lẫy, chắc là có thể hút fan nhờ nhân vật này.
Hai cái còn dư lại đều là phim cổ trang, một cái là phim Mary Sue tập trung vào nữ chính, một cái là phim cổ trang huyền huyễn, cải biên từ tác phẩm tiêu biểu hồi trẻ của tác giả mạng siêu danh tiếng Thập Tứ Tinh.
(Mary Sue: kiểu nhân vật quá hoàn hảo, không có khuyết điểm gì.
Huyền huyễn: thể loại tác phẩm có yếu tố kì ảo.)
Bối Minh Phàm chờ cô xem xong từng cái rồi mới hỏi: “Thích cái nào?”
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ: “Phim Dân quốc đi, tương đối thách thức ạ.”
Bối Minh Phàm: “…………”
Ba phim nữ chính là trung tâm thì cô không chọn, cô lại chọn phim tập trung vào nam chính.
Bối Minh Phàm chỉ chỉ vào kịch bản đó: “Xem cho kĩ vào, nữ chính nửa đường đã chết rồi, nửa đoạn sau đều sống trong hồi ức của nam chính thôi đấy.”
Thịnh Kiều: “Khá tốt ạ, có thể đóng máy trước.”
Bối Minh Phàm: “???”
Anh ta trầm tư một chút mới nói, “Phong cách của bộ phim này khá chính trực, phù hợp với tình hình trong nước hiện tại. Các ông các bà cũng khoái thể loại này, cũng giúp tăng độ nhận diện quốc dân cho cô rất nhiều. Cô muốn chọn bộ này cũng đúng.”
Anh ta lại xách bộ phim cổ trang huyền huyễn kia ra: “Kiểu phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết siêu nổi tiếng thế này, thị trường người trẻ tuổi rất lớn, cốt truyện nếu được dụng tâm một chút thì có thể được khen ngợi như nước, cô ngắm nghía lại nhé?”
Thịnh Kiều nhìn cái là thấy ngay mục đích của anh ta: “Anh muốn em nhận bộ này ạ?”
Bối Minh Phàm cũng không giấu diếm: “Anh đánh giá thị trường này cao nhất.”
Cô như suy tư gì gật gật đầu, “Vậy để em suy xét lại ạ, gameshow thì sao?”
Bối Minh Phàm lại đưa một đống tài liệu gameshow cho cô.
“Thư mời của “Chạy để giữ mạng” season 2 đã phát sang, cái này không trì hoãn được. Thêm nữa, cái này là kiểu đi du lịch, cái này là kiểu đời sống, cái này là kiểu biểu diễn, cô chọn một cái đi.”
Anh ta lại tiếp tục mở hợp đồng quảng cáo ra: “Quảng cáo anh đã chọn qua, mấy cái này đều có thể ký. Đây là mẫu di động mới nhất của OVVO, đây là một series sữa tắm, còn đây là sữa bò. Độ nhận diện quốc dân của mấy cái quảng cáo này đều rất cao. Đầu tiên mình cứ đánh vào độ nhận diện quốc dân đã, rồi sau lại chọn cái gì thử thách, cứ đi từng bước một cho chắc ăn!”
Thịnh Kiều: “Đột nhiên em rất muốn viết cho mình một bài hát ạ.”
Bối Minh Phàm: “Bài hát gì cơ?”
“Tiểu Kiều rất bận.”
Ulala này phim truyền hình, rồi lao nhanh theo gameshow.
Quảng cáo của Tiểu Kiều không ngừng, độ nhận diện quốc dân tăng như bay.