Ngay lúc Trì Thác khởi động xong phần tên của mình, chuẩn bị sẵn sàng để phát động nó, có một thứ lạnh lẽo lại đột ngột rơi trên mu bàn tay anh. Trì Thác tập trung nhìn lại, có mấy hạt mưa đã đáp xuống trên tay anh. Chết rồi, trời bắt đầu mưa rồi.
Yuuya đang đứng trên mái nhà, hắn trực tiếp dầm mưa. Sau khi vươn tay tiếp được mưa, nét mặt của hắn lập tức trở nên không được ổn cho lắm. Hắn vươn tay lên, nhìn về phía Trì Thác, anh vẫn còn đang cố để bắn ra mũi tên này.
Cái loại thuộc tính nhược hóa của cơn mưa này quá phức tạp. Trì Thác chỉ có thể tập trung sức lực một lần nữa, cố gắng bổ sung lại phần ý thức bị mưa tẩy đi trên cung tên của mình. Anh mở linh thị, không thèm để tâm đến cơn mưa càng ngày càng nặng hạt xung quanh, một mực chăm chăm mà nhìn về phía tầng mây đầy sét trên bầu trời.
Mưa vẫn rơi, ánh sáng trên người “Trăng huyền ảo” đã bắt đầu ảm đạm dần với một tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường. Thế nhưng, cái mộng cảnh này không được tỉnh lại.
Trì Thác chuyên chú vô cùng, cuối cùng cũng thả lỏng dây cung, thế nhưng trong tích tắc lúc muốn buông dây cung ra, anh lại trông thấy một bóng đen vĩ đại loáng thoáng ẩn nấp trong các tầng mây sét trên nền trời. Đôi tay anh chợt run lên, vô vàn mũi tên sau lưng anh trực tiếp tan ra tại chỗ.
Mũi tên này cũng có số phận tương tự như mũi tên trong “Đô thị hoang phế”, không bao giờ được bắn ra.
Trì Thác cầm cây trường cung nọ trong tay mình, kinh ngạc nhìn bóng hình qua lại trong tầng mây sét. Anh không để ý đến việc tinh thần lực của mình đang bị cơn mưa này rửa trôi, mà lại đứng trên mái nhà tự mình lẩm bẩm.
“Vì sao lại như vậy?”
Yuuya cũng nhìn thấy tình hình thay đổi, Trì Thác không tấn công tầng mây này nữa. Hắn vội vã quay về bên cạnh Trì Thác, sau đó nhận ra anh đang sững người nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn theo tầm mắt của Trì Thác, Yuuya cũng trông thấy được cái bóng đen vĩ đại lấp ló trong mây kia.
Trì Thác có linh thị, hẳn có thể nhìn rõ hơn hắn nhiều.
“Cậu có sao không?” Yuuya hỏi.
Trì Thác giật mình hồi thần, anh nhìn Yuuya, những hạt mưa kia rơi trên mặt anh, khiến anh trông có hơi chán nản. Anh không còn cách nào nữa, chỉ có thể đáp: “Là Dear Anna.”
“Gì?” Yuuya cũng nghe rõ được từng chữ Trì Thác vừa nói, nhưng hắn tạm thời không thể hiểu rõ được ý nghĩa cả câu.
Trong nháy mắt sau khi cái bóng đen kia xuất hiện, Trì Thác đã biết ngay nó là ai. Có một lần, Nhiễm Văn Ninh kéo anh vào trong tầng thứ hai của “Dưới ánh trăng, Dear Anna”. Trong lúc ở đó, Trì Thác còn được Nhiễm Văn Ninh nhờ mô tả vẻ ngoài của sinh vật này, anh của lúc ấy còn nói rằng bề ngoài của nó là một loại hoa văn có hình thoi.
Khi ấy, Trì Thác không cho rằng sinh vật này mạnh mẽ, anh chỉ nghĩ nó là một sinh vật trong mộng khá mạnh, hoặc là một chủ mộng cảnh vô cùng yếu ớt mà thôi. Thế nhưng, chuyện xảy ra bây giờ lại không giống như vậy, rất có thể khi ấy nó vẫn đang ngủ say, cường độ của nó cũng không cao đến thế.
“Cái mộng cảnh này, là ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’.” Trì Thác lại lặp lại một lần nữa với Yuuya.
Yuuya cuối cùng cũng hiểu rõ được lời Trì Thác. Hắn cảm thấy tối nay mình chịu rất nhiều kích thích, ý thức đã có hơi bị chết lặng rồi, thế nhưng sau khi nghe xong vụ này, hắn thế mà vẫn có thể bị hù đến điếng người.
“Vậy nên nó là Dear Anna sao?” Yuuya nhìn lên đó. Cái bóng đen kia đã chậm rãi ló dạng khỏi màn mây.
Xét về mức độ to nhỏ, độ lớn của sinh vật đang đối kháng với “Trăng huyền ảo” đã vượt xa bản thân nó rất nhiều, nó trông như một kẻ nhân loại đang gồng người đánh lại một hòn đảo nhỏ vậy. Ngoại hình của Dear Anna trông đặc biệt giống một sinh vật, có rất nhiều nơi trên thân nó giống với loài cá. Sau lưng nó có sáu cái cánh, hay nên nói là vây cá, hiện đang óng ánh tỏa ra ánh sáng.
Cơ thể của Dear Anna rất khó để tách biệt từng phần đầu đuôi, cứ như cả người nó vẫn luôn chỉ có một phần duy nhất vậy, khá giống với rồng Châu Á. Thế nhưng, toàn bộ cả người nó trông giống một cái kén, không quá thon dài. Mấy đôi cánh sau lưng của nó còn liền với thân trước, móc nối thành một phần tua rua thật dài chảy xuôi từ trên ngực nó cho đến phía sau, cuối cùng nhẹ nhàng bay múa trên không trung, tản ra thành một cái đuôi có hình nan quạt uyển chuyển. Toàn bộ cơ thể của Dear Anna trông có hơi giống như một con mực mọc cánh.
Lớp vỏ bên ngoài của sinh vật này được ánh chớp soi sáng, lập lòe tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Sau khi quan sát nó xong, Yuuya còn cảm thấy sinh vật này khá giống với mấy thực thể trong vũ trụ Cthulhu.[1]
“Vì sao cậu biết đây là Dear Anna?” Yuuya cảm thấy khá kì lạ, bèn hỏi Trì Thác, “Hình như ngay cả người phát hiện ra nó là Hạng Cảnh Trung mà còn chưa từng thấy qua Dear Anna nữa kìa.”
“Hiện giờ tôi cũng không thể nói với anh được, tôi không rõ ràng nhiều chuyện cho lắm.” Trì Thác dừng một chút, “Hẳn là có liên quan đến đội viên của tôi.”
Yuuya thở dài, sau đó kéo tay Trì Thác: “Đầu tiên đi trú mưa cái đã, tinh thần lực của tôi bị rớt rồi.”
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ của mấy anh sẽ gặp chuyện mất. Nhật Bản cũng đâu thể đánh mất cái mộng cảnh này cho được.” Trì Thác được Yuuya kéo chạy đi, anh vừa chạy vừa nhấn mạnh việc này.
Yuuya kéo Trì Thác vào trong một căn nhà, xong xuôi mới nghiêm mặt hỏi: “Mộng cảnh này mất thì mất đi thôi, cậu bắn tên xuyên qua nó như vậy là muốn đồng thời đối kháng hai con chủ mộng cảnh bậc thứ nhất và thứ hai luôn có đúng không?”
“Trì Thác, cậu muốn chết sao?” Hắn lạnh giọng hỏi anh.
Nhưng Trì Thác lại rất bình tĩnh, anh đáp lời: “Yuuya, anh có thể giúp tôi mà.”
Sàn phòng này hiện đã có đầy sen đỏ nở rộ, trông cực kì giống tâm trạng tức giận của Yuuya trong lúc này, hắn cực kì, cực kì tức giận. Hắn và Trì Thác quen nhau đã nhiều năm, cứ mỗi lần gặp anh thì hắn sẽ phải tiếp nhận mấy chuyện vô cùng khó giải quyết, hơn nữa mấy chuyện này còn chưa có một lần nào suôn sẻ bình an đi theo motip hết.
Nhắc tới cái cậu Trì Thác này, cậu ta đối xử với ai cũng đều nghiêm chỉnh đàng hoàng, vì sao cứ thích thảy ba thứ chuyện nhọc nhằn này vào mỗi tay Yuuya Kojika? Cứ giống như Yuuya hắn là một siêu nhân, cái gì cũng thoải mái phất tay giải quyết được không bằng.
Bốn năm trước, lúc còn ở chi nhánh Châu Mỹ để trao đổi công việc, hắn không nên trò chuyện cùng Trì Thác làm cái gì.
Yuuya đã bình tĩnh lại, hắn cũng không muốn cãi nhau với Trì Thác, chỉ có thể thật lòng thật dạ nói: “Tôi buồn ngủ, đánh không lại.”
“Anh không nghỉ ngơi được bao lâu rồi?” Trì Thác thấy biểu hiện của Yuuya cũng không giống như đang qua loa với mình.
Yuuya mím môi, đáp lời Trì Thác: “Tính thêm cả thời gian anh tăng ca cho cậu, anh đây không ngủ 30 giờ rồi, mức độ của công việc lại còn là mộng cảnh bậc thứ hai nữa.”
“Yuuya.”
“Gì?”
“Anh ráng thêm xíu nữa đi.”
Một mũi kiếm trực tiếp chống lên trán Trì Thác. Chủ nhân của thanh tachi nọ lạnh giọng: “Anh bây giờ chỉ có thể đánh cậu được thôi, cậu muốn không?”
…
Lâm Nhất vất vả mãi mới khống chế được Nhiễm Văn Ninh đang đau đớn giãy dụa. Anh nhấn hai tay Nhiễm Văn Ninh xuống, nói với cậu: “Nhiễm Văn Ninh, kiểm soát tâm trạng của mình, đừng triệu hồi Dear Anna nữa.”
Thế nhưng tình huống thật sự lại là, Nhiễm Văn Ninh không nghe được, cũng không nhìn thấy được thứ gì cả, cậu chỉ có thể mặc bản thân mình gào thét, đôi khi lại nhỏ giọng thút thít. Trong tay của Lâm Nhất tạm thời còn chưa có bất kì một năng lực có tính chất chữa lành ý thức nào hữu dụng cả. Tuy có mộng cảnh có năng lực như vậy, thế nhưng đẳng cấp của nó quá cao, Lâm Nhất cũng không muốn giao lưu với nó.
Căn phòng nơi Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất đang ở hiện giờ lại có thêm một kẻ phá rối xuất hiện. Lâm Nhất trông thấy một loại thực vật thân rễ đột nhiên mọc ra từ dưới mặt đất, không qua bao lâu, từng đài sen đỏ thắm đã bung nở khắp phòng, trông cứ như đã trải một lớp thảm cho gian phòng kiểu Nhật này vậy.
Những đài sen này khiến người đang nức nở trên mặt đất trông đáng thương vô cùng. Bên môi Nhiễm Văn Ninh hiện giờ có một đóa sen đỏ đương nở rộ, thế nhưng người nằm cạnh sen đỏ lại trông có vẻ nhỏ yếu, mong manh hơn cả hoa.
Lâm Nhất biết Nhiễm Văn Ninh hiện giờ không nhỏ yếu một chút nào. “Huyễn hóa” đã phá vỡ cả đẳng cấp của nó chỉ vì cậu, cậu còn trực tiếp khiến “Dưới ánh trăng, Dear Anna” giáng lâm xuống nơi này.
Uầy, người đàn ông này thở dài, anh nhận ra mình cũng không thể trao đổi với Nhiễm Văn Ninh ở ngoài này được. Lâm Nhất chỉ còn nước vào trong thế giới ý thức của Nhiễm Văn Ninh để tìm cậu mà thôi.
Tuy rằng làm như thế có thể sẽ khiến Nhiễm Văn Ninh nhớ lại một vài chuyện.