“Tự nhiên sẽ tận lực!”
Mắt nhìn Kế Duyên ly khai, cũng đúng lúc mưa to bên ngoài đã dừng, khách hành hương cũng dần nhiều hơn. Văn Phán nhìn lướt qua bàn thờ, rồi tiện tay lấy đi một chồng bánh ngọt cùng nửa bầu rượu còn lại, sau đó mới trở lại Âm Ti.
Ra khỏi miếu Thành Hoàng, Kế Duyên thở phào nhẹ nhõm, hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, cả người đều thoải mái hơn nhiều.
“Rốt cuộc đã thỏa đáng, hiếm khi đến Quân Thiên phủ, thỏa mãn một chút ăn uống rồi hẵng đi!”
…
Giờ Tý, màn đêm buông xuống, bên bờ Nguyên Tử Hà ngoại thành Quân Thiên Phủ, đám người tụ tại nhà Ngôn gia đã sớm tắt đèn đi vào giấc ngủ.
Văn Võ song Phán Quan của Công Quá Ti Thành Hoàng Quân Thiên Phủ đều tới nơi đây.
Thời điểm còn chưa tiếp cận nơi này, Văn Võ Phán Quan liền đã phát giác ra một vài điểm khác thường.
Quỷ thần như bọn họ chỉ cần ở địa giới tương ứng, là có thể nhìn ra một chút đồ vật đặc thù. Như giờ phút này nhìn về phía chỗ Ngôn gia kia, lại có một cái cảm giác nhìn rõ trong đêm.
Cũng không phải là có vật gì tỏa ra ánh sáng, nhưng lại mang tới cho hai vị Phán Quan một loại cảm giác đường đường chính chính trong sang. Nguyên bản hai vị Phán Quan cùng nhau đi xem Tả gia môn hộ, chỉ là vì hiếu kì quan hệ giữa người nhà họ Tả cùng Kế Duyên. Hiện tại thì hai người càng hiếu kỳ bên trong đó có cái gì.
“Đi, qua đó nhìn xem thực hư!”
Hai vị Phán Quan lại cùng nhau tiến lên, chỉ chốc lát đã tiếp cận bên ngoài cửa hàng Ngôn gia. Bất quá khi hai người đến nơi này, một đạo gợn sóng vô hình ngay cả Phán Quan cũng thấy không rõ lướt qua, chỉ làm pháp thể hai người có chút cảm ứng.
Một đường đi tới trong nội viện chủ trạch Tả thị, xuyên qua tường cửa tiến vào đại đường. Một trương bồi tự thiếp đã quá muộn để vào thành đặt ở trên bàn bát tiên, trong mắt Phán Quan hiện ra một loại cảm giác bao hàm sâu nặng, nhìn trong tối mà vẫn thấy, không ánh sáng mà lại sáng.
Ánh mắt đảo qua chữ viết, chính là: Ninh thái an khang, bách tà bất xâm, minh chí mà phấn, khổ tâm không phụ! Duyên tặng cho hậu nhân Tả thị!
“Pháp lệnh! Pháp lệnh!”
Văn Võ Phán Quan ngôn từ kinh ngạc, trăm miệng một lời, ngữ khí thất thố hiếm thấy.
Võ Phán nhìn về phía Văn Phán nói:
“Vào ban ngày, người trò chuyện uống rượu cùng ngươi kia, đến cùng là thần thánh phương nào, có cảm nhận được pháp lực cao thâm không?”
Văn Phán cũng vừa ngẫm lại vừa trả lời.
“Căn bản không có phát giác gì, nếu không phải hắn dùng ngự thủy rót rượu, quả thực…”
Văn Phán nói tới đây, ngữ khí dừng một chút, nhìn về phía Võ Phán.
“Nhìn như một phàm nhân!”
“Phù…”
Võ Phán mặc dù không cần hô hấp cũng hít lấy một hơi, cũng nghĩ tới cái nhìn xuyên thấu âm dương vào ban ngày.
Hai Phán Quan đối mặt nhìn nhau hồi lâu, Võ Phán dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Hôm trước Dạ Tuần Du có báo một chuyện lạ, nói là một thư sinh chưởng quầy văn thư trong thành nhận được một tấm thiếp thần dị, âm sai trong đêm cũng có cảm giác không thể nhìn thẳng, hẳn cũng là pháp lệnh vị tiên sinh họ Kế kia lưu lại?”
“Chắc là đúng rồi!”
Văn Phán lại tinh tế thưởng thức tự thiếp trên bàn, không khỏi cảm khái.
“Chữ tốt… Cái Tả gia này, khó lường!”
“Hừ, cao nhân lưu lại pháp lệnh cũng là duyên phận, nhìn nghĩa chữ này. Tả gia về sau nếu thật cho ra cái tử tôn bất hiếu không biết tốt xấu gì, làm trái với chân ý pháp lệnh…”
“Đấy là chuyện lúc đó!”
Văn Phán cười cười vuốt râu mà than thở, sau đó lấy ra một quyển sách đặc thù, dùng Phán Quan Bút phác hoạ mấy chữ trên đó: Quân Thiên Phủ Tả thị…
Trong nội trạch, hai vợ chồng Tả Bác Nhiên vốn đã ngủ rồi.
Không biết vì sao, giờ phút này Tả Bác Nhiên lại tỉnh giấc, hơn nữa cảm giác có thể ngửi được một cỗ mùi hương như có như không, giống như mùi đàn hương trong miếu.
Pháp lệnh sở tại, càng làm cho một giới phàm phu tục tử như Tả Bác Nhiên ngửi thấy hương khói Thần Đạo.
Tả Bác Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, liền choàng y phục muốn đi xem một chút. Y chỉ cần vén màn lên là đã ra tới sảnh ngoài chỉ cách một bức tường, không những không có cái gì dị thường mà mùi đàn hương ngược lại còn nặng hơn.
“Quái! Trong nhà cũng không có đốt hương…”
Hai Phán Quan nhìn bộ dáng co rút cái mũi của Tả Bác Nhiên, lần nữa liếc nhìn nhau.
“Hẳn là người này cũng có thể ngửi được?”
“Chắc là pháp lệnh ảnh hưởng!”
Võ Phán đột nhiên cười cười, nói tỉ mỉ một câu với Văn Phán, để người sau cũng dần nở nụ cười.
“Cộng sự nhiều năm, hiếm thấy Võ Phán có cái hứng thú này, cũng tốt, cứ làm thế đi!”
Văn Võ Phán Quan thế mà ngay lúc dứt tiếng liền chủ động hiện ra pháp tướng.
Hai gã mặc quan bào quan mão màu đen, một râu đỏ một râu đen, lại thêm cầm trong tay quyển sách và bút lớn bỗng nhiên hiện ra trước mặt, dọa Tả Bác Nhiên giật cả mình.
“Ây da uy a ~! Các ngươi, các ngươi….”
Tả Bác Nhiên té ngã ra sau, đưa tay khẽ run nói không rõ lời.
Đặc biệt là hai người trước mặt như được bao phủ trong bóng tối, quả thực dọa người vô cùng, Tả Bác Nhiên là có võ công trong người, nhưng cũng bị kinh hãi nói không ra lời.
“Ha ha ha ha ha… Tả công chớ sợ, chúng ta chính là Văn Võ Phán Quan dưới trướng Thành Hoàng Quân Thiên Phủ. Bọn ta được cao nhân nhờ vả, chuyên tới đây để định sách Tả gia môn hộ.”
“Lão đầu tử, lão đầu tử ông sao vậy?”
Trong buồng có thanh âm truyền đến.
Văn Phán cũng cười cười chắp tay với Tả Bác Nhiên.
“Chuyện đã xong, chúng ta cáo từ!”
Nói xong, hai vị Văn Võ Phán Quan xoay người cất bước, xuyên cửa tiêu tán rời đi, chỉ để lại một mình Tả Bác Nhiên mồ hôi nhễ nhãi, đang thở hổn hển co quắp nằm trên đất bình phục tâm tình.