Cách một lớp khẩu trang vẫn có thể nhìn ra được nữ y tá đó đang cười, nói chúc mừng cả hai người bọn họ rồi cẩn thận bế đứa trẻ rời đi.
Vu Phùng Cửu lo lắng đi theo sau cô y tá đó nhưng giữa đường anh bất chợt nhận được một cuộc gọi tới đầy gấp gáp của Giang Yến Cảnh.
“Cậu đã biết tin tức khẩn cấp trong ngày chưa?! Kiều Uyển Viên đã trốn khỏi tòa án rồi! Theo như trên báo cáo của cảnh sát thì có một số nhân chứng đã kể lại rằng đã từng thấy cô ta đang lảng vảng ở gần chỗ khu nhà cậu đấy!”
“Cơ mà chuyện đó vẫn chưa phải là phiền phức nhất đâu! Phu nhân của Kiều gia đang làm loạn ở bên trong tập đoàn này. Bà ta nói nếu như không gặp được cậu thì sẽ tự tử ở ngay sảnh công ty.”
Vu Phùng Cửu đau đầu mà day day vùng trước trán, gằn giọng nói.
“Vậy bảo vệ đâu hết rồi?! Cảnh sát đâu? Mấy kẻ đó nhận lương hàng tháng mà chỉ biết đứng đó mà trố mắt lên nhìn thôi sao?”
“Bọn họ không dám manh động. Bà ta đang cầm một con dao lớn và bắt một nhân viên nữ làm con tin. Thái độ hung hăng lắm. Nếu như có ai tiến lại gần là bà ta đâm chết cô nhân viên kia ngay.”
Bà ta chết hay không thì Vu Phùng Cửu anh hoàn toàn không hề để tâm đến, nhưng nó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của Cristol nên vụ này anh không giải quyết ngay không được.
Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi, gọi cho Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm đến để chăm nom cho Hướng Đường Nghi rồi vội vàng chạy xuống dưới bãi đỗ xe, đạp ga tiến về tập đoàn.
Ở trong phòng tắm bé sơ sinh ở trong bệnh viện phụ sản, người y tá với nốt ruồi ở dưới đuôi mắt vừa ngâm nga một điệu nhạc vừa nhẹ nhàng tắm rửa cho đứa trẻ, bỗng nhiên chiếc điện thoại từ trong túi áo của cô ta rung lên.
“Cô đang làm gì đấy?”
“Tôi đang đi lao động đây ~ Tắm rửa cho em bé sơ sinh. Nói cho cô biết nhé, em bé này dễ thương lắm luôn ý. Chắc chắn lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân nha!”
“Vậy sao? Thế tiếp theo sau đó cô sẽ làm gì tiếp?”
Cô y tá kia vẫn không ngừng lẩm bẩm một bài hát, vừa bọc em bé còn chưa mở mắt vào trong một chiếc khăn bông mềm mại, cẩn thận lau sạch sẽ hết nước bám trên da đi.
Rồi sau đó, cô ta lấy từ trong túi áo một ống kim tiêm rất nhỏ, đâm vào tay của đứa bé rồi bơm xuống một thứ chất lỏng kì lạ vào người của nó.
Đối với việc được tiêm chích vào một vật nào đó và thấy chúng giãy lên vì đau đớn, cô ta đặc biệt phấn khích tới bệnh hoạn.
“Đương nhiên là hoàn thành bước cuối cùng rồi!”
Kiều Uyển Viên ừ một tiếng, lưng dựa lên cánh cửa phòng bệnh, miệng mỉm cười về phía của Hướng Đường Nghi đang nằm ở trên giường bệnh.
Trên trán cô đã đọng lại một lớp mồ hôi lạnh, đôi mắt nhạt màu vẩn đục hơi sương nhìn lên mép miệng đang nhếch lên cười tàn nhẫn của chị ta.
“Đồ độc ác…”
“Đừng nói thế chứ? Nếu như tôi thực sự là đồ độc ác như cô đã nói thì tôi đã giết luôn cả hai mẹ con cô rồi chứ không để chừa ra một phương thuốc cuối cùng để cứu lấy đứa con của cô đâu.”
Hướng Đường Nghi nhìn Kiều Uyển Viên, cô hiểu chị ta đang ám chỉ điều gì.
“Điều kiện?”
“Dễ lắm. Đi chết đi. Chết trước mặt của Vu Phùng Cửu rồi tôi sẽ gửi thuốc giải độc cho anh ấy.”
Hơi thở của cô hiện tại đang vô cùng yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch giống như cả người của cô đều được làm bằng thủy tinh vậy, chỉ cần dùng một lực nhẹ thôi cũng đủ để khiến cho cô tan vỡ.
“Làm thế nào để tôi tin được lời cô nói.”
“Cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng tôi đâu. Muốn nó hửm?” Kiều Uyển Viên giơ ra một ống huyết thanh giải độc: “Vậy thì thực hiện theo điều kiện: Chết.”