“Là daddy với chú Hạ sẽ không nhìn mặt nhau nữa, lâu lâu còn chửi nhau đánh nhau.”
Bách Thần lắc đầu: “Không được nha, không được đánh nhau, daddy với chú mà đánh nhau là nghỉ chơi hai người luôn.”
“Thần Thần, vào đây phụ ba ba chút nào.”
Bách Thần nhảy xuống ghế sô pha, chạy ào vào nhà bếp: “Siêu nhân tới đây, để siêu nhân giúp ba ba nha.”
Bách Thần vừa vào trong, Trục Kha nói: “Hạ Trì, lúc nãy khi cậu nói cậu muốn cướp Bách Thần, tôi nhận ra ánh mắt cậu rất kỳ lạ, đừng nói với tôi là cậu định làm thật đấy nhé.”
Hạ Trì cũng đột ngột thay đổi thái độ trở nên nghiêm túc: “Trước khi cậu đa nghi hỏi tôi câu này, cậu có thử hỏi lại tại sao tôi lại làm vậy không?”
Bách Thần là con trai hắn, Trục Kha không muốn hắn cướp lấy Bách Thần, việc này không hợp lý chút nào, chẳng lẽ Trục Kha không nhận ra.
Trục Kha nói: “Cậu còn ý đó với Bách Thời, đó là lý do duy nhất.”
Hạ Trì cười nhạt: “Việc tôi còn tình cảm của Bách Thời đúng là thật, nhưng tôi không còn ở cái tuổi muốn gì thì đòi lấy sống chết cho bằng được. Cậu với Bách Thời đang hạnh phúc, tôi sẽ không động vào.”
Trục Kha có chút cảm động khi nghe câu này của Hạ Trì, y ngờ ngợ nói: “Vậy thì lý do khiến cậu hăm he lấy đi Bách Thần là gì?” Trục Kha hỏi xong thì chợt có câu trả lời: “Cậu… đã biết được chuyện gì?”
Hạ Trì nghe Trục Kha hỏi câu này thì hắn liền hiểu Trục Kha đã ngầm ngộ ra vấn đề, hắn trang trọng hỏi: “Cho dù cậu và Bách Thời yêu nhau đến mấy, tôi vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng còn với Bách Thần, tôi không thể ngồi yên. Chẳng lẽ cậu và Bách Thời tàn nhẫn đến mức muốn chia rẽ… ” Hạ Trì nuốt nước bọt, hạ giọng nói tiếp: “Cha con tôi sao?”
Trục Kha chấn động, chân mày khẽ chau lại, y hoang mang nói: “Này, Hạ Trì cậu không… “
Trục Kha còn chưa nói xong, Hạ Trì đã tắt máy.
Thấy Trục Kha tiếp tục gọi đến, Hạ Trì tiếp tục nhấn tắt, sau đó để điện thoại ở chế độ im lặng. Lúc này, Bách Thời đi ra: “Nói chuyện xong rồi sao? Đưa điện thoại cho tôi đi, hình như nó sắp hết pin rồi.”
Hạ Trì cầm điện thoại Bách Thời trong tay, không có ý định trả lại.
Thấy Hạ Trì quái lạ, Bách Thời hỏi: “Cậu bị gì vậy?”
“Xin lỗi cậu.” Hạ Trì nói xong, liền vứt điện thoại của Bách Thời vào trong hồ cá ở gần đó. Hắn không muốn bị Trục Kha làm phiền.
Bách Thời không hiểu chuyện gì, có hơi cáu bẳn: “Cậu bị điên rồi sao? Làm vậy là có ý gì?”
Bách Thần nghe thấy Bách Thời quát, thằng bé chạy ra nắm tay Bách Thời: “Sao ba ba lại mắng chú vậy? Ba ba giận chú sao?”
Bách Thời kiềm chế, ngồi thấp xuống nói: “Không có gì, con vào trong phòng đi.”
“Nhưng mà… “
“Vào phòng.” Bách Thời dùng ánh mắt sắc bén ra lệnh: “Nhanh lên.”
Bách Thần chề môi, lủi thủi đi vào phòng.
“Đóng cửa lại.” Bách Thời lại nói tiếp. Bách Thần làm theo đóng cửa.
Ở phòng khách, chỉ còn Hạ Trì và Bách Thời với bầu không khí ngột ngạt đến lạ, dù cho Bách Thời vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Chẳng phải từ sáng đến giờ vẫn rất ổn sao? Tự dưng lại thành ra thế này, cậu muốn gì vậy đây hả?”
“Cậu có gì giấu tôi không?” Hạ Trì muốn Bách Thời thú nhận việc Bách Thần có quan hệ máu mủ với hắn.”
“Giấu?” Trái tim Bách Thời bỗng chốc đập mạnh một cái, cậu phủ nhận: “Không có, tôi có gì mà phải giấu cậu. Bao nhiêu năm qua có gặp nhau đâu mà có chuyện để giấu.”
Hạ Trì cười khổ, hắn không hiểu tại sao Bách Thời lại giấu hắn chuyện này, trong khi hắn mới là người cần được biết nhất: “Cậu không tin tưởng tôi cho nên mới bưng bít phủ nhận phải không? Cậu sợ tôi làm tổn thương đến Bách Thần à? Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy, cậu làm thất vọng đấy.”
Một người từng bị mọi người cho là cầm thú như hắn, hắn có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, nhưng ít nhất, hắn sẽ không bao giờ làm cho người thân của hắn phải đau khổ, huống chi, Bách Thần chỉ là một đứa bé.