“Đúng vậy, tâm lý của cậu nói cho sinh lý biết là có thai, sinh lý sinh ra phản ứng thích hợp, nhưng cũng không có thai, nhưng hiện tại tâm lý của cậu đã biết mình không có thai, ước chừng hai ngày nữa cơ thể sẽ phản ứng lại.”
Sau đó hệ thống cùng Đàm Tổng đột nhiên đồng dạng cảm xúc: “Đáng tiếc, tôi không có tiểu ký chủ, nhưng nếu thật sự có tiểu ký chủ, tôi cũng không thể sinh tiểu hệ thống để chơi cùng nó.”
“Phi, không biết xấu hổ!” Mạc Chi Dương bị lời nói của hệ thống làm cho khó chịu, thân thể ảo giác mang thai đã rất xấu hổ rồi, trực tiếp dùng chăn trùm đầu lại, không muốn nói chuyện.
Đàm Tổng bưng một bát cháo lớn đi tới, nhìn thấy mông Dương Dương trong chăn bông, còn nghĩ cậy không thoải mái, bước tới đặt bát cháo lên tủ đầu giường: “Dương Dương, sao vậy?”
“Không có gì.” Thật xấu hổ, Mạc Chi Dương bây giờ không có mặt mũi nhìn người, làm sao có thể như vậy? Cậu cũng là một con thỏ nam, sao có thể có chuyện kỳ quái như vậy.
“Không vui sao?” Đàm Tổng vừa đọc xong tri thức mang thai, tuy là mang thai giả nhưng vẫn phải chăm sóc cẩn thận, nghe nói cảm xúc khi mang thai sẽ đặc biệt nhạy cảm.
Hạ giọng dỗ cậu, thuận tay nâng chăn bông lên: “Dương Dương, em tức giận sao? Vậy ăn cơm xong trước đi, được không?”
“Em không ăn.” Mạc Chi Dương kéo chăn không chịu buông ra, quá xấu hổ!
Nói đến tình huống này, là khen Đàm Tổng lợi hại, có thể làm cho thỏ đực mang thai, hay là khen mình lợi hại, có thể mang thai giả? Không được, chuyện này quả thật quá xấu hổ!
“Dương Dương làm sao vậy?” Đàm Tổng thấy cậu không chịu buông ra, nhẹ giọng dỗ dành, “Em giận anh sao? Là anh không tốt, anh sai rồi, em ăn cháo đi, được không?”
Mặc kệ, dù sao cũng là lỗi của mình, Đàm Tổng biết rõ chuyện này, cho nên trước tiên mở miệng cõng nồi, sau đó liền dỗ dành người.
Cũng không phải lỗi của hắn, quý mới biết sẽ như thế này, Mạc Chi Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng buông tay, để cho hắn kéo chăn bông đi, bẹp miệng: “Em đói bụng.”
“Anh nhờ người nấu cháo cà rốt thịt nạc, mau dậy ăn một chút.” Đàm Tổng nói xong, bưng chén lên.
Nói đến cà rốt, Mạc Chi Dương đỏ mặt, cũng không hiểu tại sao, lại muốn làm ra vẻ như thật, mặc dù biết là mang thai giả, nhưng sinh lý nhất thời không thoát khỏi tình trạng này, lười nhác ngồi dậy: “Đút em ăn!”
Nhìn cậu như vậy, Đàm Tổng cảm thấy mình cần phải bù lại một chút kiến thức người chồng đang mang thai, còn có kiến thức tâm lý gì đó. Đem người nâng dậy, đút từng ngụm cháo.
Ăn hết một nửa chén cháo, Mạc Chí Dương cảm thấy no liền đẩy chiếc thìa đang đưa qua: “Không ăn nữa.”
“Em có cảm thấy ghê tởm không? Có muốn nôn không?” Thấy cậu chỉ ăn chừng này, Đàm Tổng có chút lo lắng, trước giờ Dương Dương có thể ăn được bốn chén cơm, sao hôm nay lại ăn được chút này?
Lo lắng không biết có phải vì lý do thể chất mà gây ra cảm giác buồn nôn, lúc trước chị hắn mang thai Tiểu Nhiên cũng như thế.
Có thể đừng nhắc tới chuyện này không, thật quá xấu hổ, Mạc Chi Dương đỏ mặt mặc kệ hắn, chui vào trong chăn, cái gì cũng không quan tâm.
“Dương Dương ngoan, có chuyện gì không thoải mái, có thể nói cho anh biết được không?” Đàm Tổng đặt chén sang một bên, bắt đầu dỗ dành người, leo lên giường cách chăn mà ôm con thỏ nhỏ: “Em như thế anh sẽ đau lòng.”
Người này thật là phiền a, Mạc Chi Dương xốc chăn trên đầu xuống, vừa quay đầu lại, chóp mũi liền lướt qua chóp mũi hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn lập lòe: “Em chỉ là có chút không vui, nhưng không biết tại sao lại không vui.”
“Không vui muốn mắng anh? Có muốn đánh anh không?” Đàm Tổng cười nói, sau đó ôm người chặt hơn, an ủi: “Nếu vất vả không nói ra được, hãy nói với anh, anh sợ mình không cẩn thận lại không phát hiện ra, sau đó em giận dỗi một mình, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Cẩu nam nhân chết tiệt này, hắn đúng là biết cách dỗ người, chút phiền muộn chua xót trong lòng Mạc Chi Dương liền biến mất, rút tay ra khỏi chăn bông quấn lấy cổ hắn: “Em sẽ.”
“Mấy ngày nay Tiểu Nhiên sẽ không ra ngoài, Trác Thân sẽ luôn đi cùng nó, em dưỡng thân thể cho tốt, không cần quản nhiều như vậy.” Đàm Tổng có chút lo lắng, tuy là mang thai giả nhưng sinh lý vẫn sẽ có phản ứng, còn phải yêu cầu bác sĩ quan sát một chút.
Mạc Chi Dương ngáp một cái, có lệ nói: “Được, được rồi, em buồn ngủ.”
Sau khi giúp cậu đắp chăn bông đàng hoàng, Đàm Tổng mới rời đi, hai ngày nay có rất nhiều việc phải giải quyết, còn phải chào hỏi một tiếng với Đàm gia ở nước ngoài, nói rằng sẽ hợp tác với quân đội để vây bắt bọn họ.
Sau khi giải quyết xong những việc quan trọng trong tay, còn phải xem Dương Dương thế nào, bước tới cửa, vừa kéo cửa ra, liền bị một thân thể té vào trong lòng ngực, nhìn rõ chính là Dương Dương: “Chuyện gì vậy?”
“Ô ô ô ~” Mạc Chi Dương híp mắt, bàn tay gắt gao bám chặt áo khoác mỏng trên người hắn, trong cơ thể dâng lên cảm giác kỳ quái, không biết phải làm sao: “Huhuhu, em không biết!.”
Nhìn khuôn mặt cậu nổi hai mảng đỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp đầy hơi nước, vành tai cũng đỏ bừng, vừa nhìn liền biết cậu lại động dục rồi.
Đàm Tổng vội vàng ôm người, xoay người móc chân, đóng cửa lại, động tác thật thành thạo.
Bị người ôm chặt, Mạc Chi Dương cảm thấy mình càng trở nên kỳ quái, đột nhiên đem người đẩy ra, hậu quả là đập lưng vào tấm cửa, cả người mềm nhũn trượt xuống tấm cửa, ngã ngồi trên mặt đất: “Huhuhu ~”
“Dương Dương, Dương Dương!” Đàm Tổng nhanh tay đem người đỡ dậy: “Dương Dương có đau không?
Mạc Chi Dương ngủ một giấc tỉnh dậy, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, mở cửa chạy ra ngoài, cũng không biết vì lý do gì, cậu rất muốn gặp Đàm Tổng, muốn nhìn hắn, nên đã đến phòng làm việc.
Tay vừa nắm then cửa, cửa liền mở ra, chân cậu liền mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn, kết quả liền biến thành như vậy, rõ ràng biết là không đúng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất kỳ quái, muốn để hệ thống giúp ngăn chặn, nhưng căn bản không có biện pháp.
Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hắn, trược tiếp duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cảm thấy trong lòng ủy khuất, nghẹn ngào: “Đàm Tổng, ô ~ em hư rồi.”
Những lời này, đến tai của Đàm Tổng, lại có một loại ý tứ không trong sạch.
Hai tay ôm lấy cậu bế lên, ôm vào trong lòng ngực: “Nói bậy bạ gì đó, ngươi xấu chỗ nào, là anh xấu xa, ngoan.” Người mang thai cảm xúc rất nhạy cảm.
Mạc Chi Dương treo trên người hắn như một con gấu túi, đôi mắt hạnh đỏ rực, nhưng lại có cảm giác khác dâng lên, mềm mại khẽ kêu một tiếng, lỗ tai run lên: “Đàm Tổng.”
“Ừ, đừng sợ Dương Dương, anh ở đây.” Đàm Tổng ôm lấy cậu, đặt người lên ghế làm việc, giống như sủng con, ôn nhu dỗ dành: “Dương Dương ngoan.”