Ở địa điểm giao dịch, Ngu Uyên đã từng mập mờ ám chỉ với Chử Thư Mặc rằng, trong đoàn đội của tiến sĩ Lý có người của hắn, nhưng là ai thì hắn lại không nói. Người này đã có mặt ở phòng thí nghiệm bí mật của tiến sĩ Lý, cho nên Ngu Uyên liên tục nói như vậy là một cách ám hiệu, thật sự là quanh co lòng vòng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chử Thư Mặc rơi trên người anh chàng trợ lý trẻ tuổi đang bận rộn ở bên kia, lại đảo mắt nhìn tiến sĩ Lý vẫn luôn ngồi im trong góc, như thể đang nhớ tới điều gì đó.
>>>>>
Tiến sĩ Lý tỏ ra cực kỳ bất mãn với việc mình bỏ công bỏ sức chạy một chuyến tới mà lại không được phép động tới ‘chiến lợi phẩm’. Nhưng dù có bất mãn thế nào thì hắn ta cũng chẳng còn biện pháp nào nữa cả, bởi Brownie đã hạ mệnh lệnh rằng phải mang bằng được Chử Thư Mặc đến trước mặt gã ta.
“Dạ, dạ, thưa Điện hạ. Tôi nhất định sẽ đưa nó tới, tuyệt đối, tuyệt đối không xảy ra một chút sơ xuất nào cả.”
Cho dù trong lòng đang nguyền rủa đối phương thế nào, ngoài mặt đối với kim chủ ba ba hiện tại, tiến sĩ Lý không dám nói một chữ ‘không’. Tuy rằng dục vọng biến thái trong hắn đang sôi trào mãnh liệt, nhưng dù sao vẫn còn Crados. Đây chính là hạng mục quan trọng nhất đối với hắn. Một khi xảy ra vấn đề, mọi công đoạn chuẩn bị trước đó đều thành công cốc. Kết quả tệ hại như vậy, tiến sĩ Lý hắn không gánh vác nổi.
Brownie lại cực kỳ coi trọng điểm ấy, gã ta rũ mắt nhìn tiến sĩ Lý, tỏ ra chân thành nói: “Thằng nhóc đó là người có khả năng đánh thức Crados nhất. Sau khi xong việc, Noelle đó cho anh tùy ý xử trí, bây giờ lại không thể được.”
Tiến sĩ Lý nghe lời gã ta nghiêm túc nói, đôi mắt rũ xuống, hành vi đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều, kính trọng thưa ‘vâng’.
Brownie nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Đám Noelle mà mấy lão già kia che dấu, tôi đã cho người đi tìm. Nếu như có tin tức, hẳn sẽ báo cho anh trước tiên.”
“Ngoài ra.”Brownie tựa như vẫn còn điều gì muốn nói, một lát sau, gã ta mới tiếp tục: “Tình huống trên phi thuyền tôi đã nghe nói qua, một nửa đưa tôi, còn một nửa là của anh.”
Nghe vậy, ánh mắt tiến sĩ Lý chợt lóe, có chút không cam lòng, nhưng vẫn phải thuận theo.
Trong phi thuyền.
Đoàn tộc Noelle không biết mình đã bị giam giữ bao lâu, nước trên người họ giống như bị bốc hơi, sức cùng lực kiệt túm tụm lại gần nhau. Đèn trên đỉnh đầu không biết đã tắt từ lúc nào, một số Noelle đang trên bờ vực sụp đổ không quan tâm hết thảy, ngổi phịch ở các góc sáng sủa. Còn một số ít vẫn còn chút lý trí, cuộn tròn người, thời khắc đề phòng đèn lại sáng.
Sợ hãi đã hoàn toàn nuốt sống họ, không một ai biết chuyện này khi nào mới kết thúc, lại càng không dám phản kháng.
Điềm Điềm mơ màng nằm bên cạnh Mắt Kính trong một thời gian dài, cô bé chợt tỉnh, ngập ngừng nói: “Mắt Kính, chúng ta cứ như vậy mà chết sao?”
Giọng cô bé nho nhỏ, giống như sợ kinh động đến thứ gì đó. Những cơn đau đã hành hạ cô bé trong một thời gian dài, miên man và ảo giác không ngừng lặp lại ngay trước mắt cô bé, đây là lúc tỉnh táo hiếm hoi của Điềm Điềm.
Tình huống cơ thể của Mắt Kính cũng đã gần tới cực hạn, bắt đầu chống đỡ không nổi nữa. Nhưng khi nghe thấy thanh âm của Điềm Điềm, cậu ấy vẫn giữ vững tinh thần cố gắp đáp lại, chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng, cánh cửa đã lộc cộc mở ra.
Một tiếng động bất chợt như vậy cũng làm cho toàn bộ Noelle trong cabin sợ hãi.
Không đợi Mắt Kính kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra, cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Bên này và bên kia mang đi, còn chỗ này thì ở lại.”
Mắt Kính nghe vậy sửng sốt.
Có chuyện gì đang diễn ra vậy?
