Mọi người nghe xong mà ngơ ngác, ngang hàng?
Trước giờ hoàng đế chỉ muốn độc chiếm, nắm trọn quyền hạn trong tay mình, đứng đầu tất thảy. Giờ hoàng đế tân nhiệm vừa mở lời đã thông báo quyền hạn ngang hàng?
Chuyện này khiến bọn họ tạm thời chưa thể tiếp thu được.
Quân Thanh Dư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người bên dưới, lòng thầm nghĩ, Phó Viễn Xuyên nói thế vẫn là nói giảm nói tránh rồi. Giờ quyền hạn của cậu còn trên cả Phó Viễn Xuyên kìa.
Thi Khải Tân rất đúng lúc mà đứng lên nói: “Có ý kiến gì có thể nói luôn lúc này, sau này không còn cơ hội nữa đâu”. Tiếp sau đây còn có việc khác nên phải cố tận dụng thời gian, Thi Khải Tân không khỏi cuống lên.
Vài vị nguyên soái không hề nhiều lời, dù sao có phân chia quyền lực gì đó thì cũng chẳng dính dáng đến bọn họ, nào ai rảnh đi gây chuyện vào cái ngày này chứ. Mà đám quý tộc cũng là sống nhờ vào Phó Viễn Xuyên, tất nhiên chẳng ai dám nói gì.
Nhưng hai người vẫn chưa đi xuống, có người không khỏi tò mò: “Thượng tướng, lễ đăng quang đã kết thúc rồi, sao bệ hạ còn chưa đưa đế hậu đi xuống?”.
Thi Khải Tân cười khẽ, không trả lời.
Quân Thanh Dư tưởng rằng phải đợi đám quý tộc bên dưới đi bớt thì bọn họ mới đi, không cần vội.
Phó Viễn Xuyên kề sát bên tai cá nhỏ, nói nhỏ: “Giờ là hôn lễ của chúng ta”.
“… Hưm?”.
Nói rồi Phó Viễn Xuyên giơ tay bế cá nhỏ lên, ôm thật chặt cả người cậu.
Quân Thanh Dư chỉ thấy trước mắt bỗng tối lại, tiếp theo bên tai vang lên tiếng “bụp”, cùng âm thanh thứ gì đó rơi xuống lả tả.
Mọi người ở dưới nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt đứng hình. Cái này không giống với trong thư mời lắm nhỉ?
Tại sao lại có cánh hoa rơi từ trên trời xuống?
Đang làm cái gì vậy?
Có người không thấy rõ, khẽ hỏi Todes: “Nguyên soái, có chuyện gì vậy? Tiếp theo sau là hôn lễ mà? Tại sao lại có cái này rơi xuống?”.
Nguyên soái Todes cười vui vẻ, vỗ tay đáp: “Đây là hoa hồng đấy, không nhìn ra à? Lãng mạn thế còn gì”.
“… Hả?”.
Thấy cậu ta không hiểu, nguyên soái Todes nói: “Hừ, bảo sao độc thân”.
“???”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay nhặt cánh hoa trên người cá nhỏ, “Hoa hồng là loài hoa cổ, em nhận ra chứ?”.
Quân Thanh Dư chưa bao giờ thấy hoa hồng ở Đế Quốc hay kể cả ngoài không gian, “Anh trồng à?”.
“Ừ”. Phó Viễn Xuyên đáp: “Anh dựa theo những gì em nói, tìm hiểu một chút những thứ em biết”. Mà những chuyện đó hiển nhiên Quân Thanh Dư chưa từng được chứng kiến.
Quân Thanh Dư cười vui vẻ. Cậu không có hứng thú gì với hoa cỏ, hoa hồng biến mất hẳn là do khí hậu thời đại này, không biết Phó Viễn Xuyên tìm được hạt giống kiểu gì, rồi làm sao mà trồng ra được.
Hoa hồng là loài hoa nằm trong số ít mà cậu biết.
Quân Thanh Dư nhận lấy một nhành hồng hoàn chỉnh.
“Anh không có nhiều bạn, hôn lễ cũng chẳng biết nên mời ai, vậy nên anh nghĩ, chi bằng dùng luôn nơi lên ngôi để tổ chức hôn lễ luôn”.
Quân Thanh Dư tưởng là hai nơi tổ chức riêng biệt, chỉ cùng một ngày mà thôi, thư mời này nọ cậu không hề can thiệp vào. Cậu không có mối quan hệ xã giao nào, người quen biết chỉ có Thi Khải Tân cùng vài người có duyên gặp mặt vài lần. Cậu không thích kết bạn, cũng không thích dính líu quá nhiều với người khác.
Phó Viễn Xuyên lấy nhẫn ra, lúc trước cầu hôn đã tặng cá nhỏ một cái, lần này cũng là do anh tự tay làm, chỉ là hình dáng khác nhau mà thôi.
Âm nhạc du dương nhẹ nhàng, bên ngoài có người đi vào, âm thầm hòa vào đám đông.
Phó Viễn Xuyên quỳ một chân xuống, “Anh nguyện trao em tất thảy mọi thứ của anh”.
Quân Thanh Dư chìa tay trái, khẽ cười đáp: “Anh đã làm được rồi còn gì”.
Có lẽ khung cảnh hôn lễ khác với lúc cầu hôn, Phó Viễn Xuyên nắm tay cá nhỏ mà trong lòng không khỏi thấy hồi hộp. Anh đổi chiếc nhẫn lúc trước bằng chiếc nhẫn cưới mới.
Phó Viễn Xuyên vừa đứng lên, Quân Thanh Dư đã nhào đến hôn lên môi anh. Ngay lập tức, Phó Viễn Xuyên ôm lấy eo cậu, đáp trả nụ hôn.
Dù hai người đứng ở nơi cao nhưng cũng không khó khăn gì với ánh mắt nhanh nhạy của Thi Khải Tân. Vừa thấy hai người hôn nhau, anh ta đã “òa” lên một tiếng rồi gào: “Chúc bệ hạ và điện hạ trăm năm hạnh phúc!”.
“Bạc đầu răng long!”.
“Chồng chồng ngọt ngào!”.
“Sớm sinh quý tử!”.
Thi Khải Tân: “…?”.
Ánh mắt quét một lượt qua đám anh em, để xem xem là tên ngốc nào nói linh tinh. Nào ngờ mọi người đều không nhìn ngang ngó dọc gì, Thi Khải Tân không nhìn ra được gì cả.
Ở bên trên, Quân Thanh Dư dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên bình ổn hơi thở, “Giờ mình về được chưa?”.
Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cậu, tiện thể nhìn giờ, “Năm giờ còn có tiệc nữa, có lẽ không kịp về rồi”.
Quân Thanh Dư gật đầu, lại hỏi: “Phải mời rượu sao?”.
“… Chắc là không”. Nhớ lại dáng vẻ sau khi say của cá nhỏ hai lần trước, Phó Viễn Xuyên nào dám để cá nhỏ uống rượu nữa.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đến đó trước đã”.
“Vâng”.
Thi Khải Tân thấy hai người bên trên đi về phía sau thì vội đứng lên nói: “Đổi địa điểm, mau, chạy nhanh lên, đóng cửa là khỏi vào đấy”. Nói rồi Thi Khải Tân cắm đầu cắm cổ chạy.
“A đù?!”. Mọi người hớt hải chạy đuổi theo.
Bên trong có thang máy tiện lên xuống, thang máy trong suốt có thể nhìn rõ bên ngoài. Quân Thanh Dư nghe thấy ồn ào liền quay sang nhìn, tiếp đấy thấy được một gương mặt thân quen đang chạy lại. “Viễn Xuyên”.
“Ừ?”.
“Hình như em nhìn thấy Phó Thanh Hàng”.
“Cậu ta?”, Phó Viễn Xuyên nhìn về hướng Quân Thanh Dư đang nhìn, thấy được Phó Thanh Hàng đang đi đến.
Thang máy dừng lại, Phó Thanh Hàng đã đứng ở ngoài cửa đợi. Thấy hai người đi ra, cậu ta nhướn mày cười nói: “Anh thấy sao, em vẫn đến kịp chứ?”.
“Anh tưởng cậu không đến được”. Phó Viễn Xuyên có cho người gửi thiệp mời, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn chưa được công khai, Phó Thanh Hàng rất khó để đến được đây. Hồi sáng không thấy người đâu, còn tưởng cậu ta không đến.
Phó Thanh Hàng đáp: “Ngày quan trọng thế này sao em vắng mặt được chứ”.
Lược bớt phần ôn lại chuyện xưa, Phó Thanh Hàng thẳng thừng nói: “Nào, vào trong uống rượu thôi”.
Quân Thanh Dư đã được nhắc là không được uống rượu nên không tham gia. Những người mời rượu thấy cậu không nhúc nhích cũng không dám chủ động lại gần mời rượu, Thi Khải Tân cũng không dám không phải vì ngại thân phận của Quân Thanh Dư, mà do anh ta chỉ đơn giản là không dám.
Quân Thanh Dư ngồi xuống nhàn nhã ăn uống, ngoài nửa cái bánh bao hồi sáng thì cậu chưa ăn gì cả ngày rồi. Giờ cũng coi như lúc tạm nghỉ, dành thời gian ăn chút đồ.
Sau khi luật giới hạn rau quả được gỡ bỏ, hương vị bánh không khác gì so với trước đây, chỉ là quả dâu ở mặt trên của bánh đã có thể chấp nhận được. Lần trước dự tiệc cũng ăn bánh ngọt dâu tây, một tầng dâu tây ở trên đều cho Phó Viễn Xuyên hết, Quân Thanh Dư chỉ ăn phần bánh bông lan bên dưới.
Ăn được nửa non cái bánh thì Quân Thanh Dư nhìn thấy Phó Viễn Xuyên. Những nơi như thế này dù quan hệ có tốt có xấu thì cũng đều dè chừng cả, nhưng uống nhiều rồi là sẽ chẳng còn dè chừng gì hết.
Quân Thanh Dư đưa bánh ngọt cho anh, nói: “Em đi lấy cái khác”.
“Anh đi cùng em”, nói rồi Phó Viễn Xuyên đứng lên.
“Em tự đi là được mà”, Quân Thanh Dư ấn vai anh ngồi lại, cười nói: “Em quay lại nhanh thôi”.
“Ừ, vậy em đi đi”.
Bên kia mùi rượu hơi nồng, phần đông mọi người đều chỉ đứng ở gần đấy, muốn chen chân vào góp vui nhưng thân phận chẳng bằng ai nên không chen nổi, chỉ có thể đứng ngoài âm u nhìn vào bên trong.
Quân Thanh Dư không thích chào hỏi này nọ, vừa ra ngoài là đi thẳng đến quầy đồ ngọt. Đồ ngọt đều được làm từ hoa quả tươi, đã vậy còn là mấy loại hoa quả Quân Thanh Dư thích. Cậu lấy hai miếng bánh ngọt, lại thêm vài loại khác, định bụng mang về cho Phó Viễn Xuyên ăn lót dạ rồi lại uống tiếp.
Bữa tiệc kéo dài đến tận tối. Khắp hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, bên trong lại yên tĩnh vô cùng.
Ánh mắt Phó Viễn Xuyên không một chút nào say xỉn, nhìn cá nhỏ mệt mỏi nằm bên cạnh sắp ngủ thiếp đi, anh khẽ nói: “Đi thôi nào”.
Quân Thanh Dư mơ màng đáp: “Ưm”. Nói rồi cậu vô thức giơ tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, không hề đứng lên mà nhào thẳng vào lòng anh.
Phó Viễn Xuyên thuận đà bế cả người lên mang về tẩm điện.
Vốn dĩ đã quyết là xong hôn lễ sẽ đi du lịch luôn hôm sau, dẫn cá nhỏ thăm thú khắp nơi trong hệ hành tinh, cũng có thể đến những khu thắng cảnh chưa dấu chân người của Liên Bang. Nhưng vì vài nguyên nhân mà chuyến du lịch bị lùi lại, hai người cũng không hề quay về biệt thự mà ở lại trong hoàng cung một thời gian.
Phó Viễn Xuyên dựa vào đầu giường, ôm lấy Quân Thanh Dư, “Anh tìm được vài hành tinh du lịch được đánh giá khá tốt, em xem ngoài mấy nơi này còn chỗ nào muốn đi không?”.
Quân Thanh Dư nhìn lướt qua rồi quay đi vùi vào lòng Phó Viễn Xuyên, “Anh quyết đi”.
“Em buồn ngủ à?”.
“… Hôm qua em có được ngủ đâu”. Giọng nói ấm ách hơi giống như làm nũng.
Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cậu, “Ngủ thêm lúc nữa vậy”.
Không có câu trả lời, Phó Viễn Xuyên đoán hẳn cậu ngủ mất rồi.
Chuyện du lịch do Phó Viễn Xuyên một tay lo liệu, Quân Thanh Dư mất vài ngày mới hồi phục. Sức khỏe của người cá rất tốt, khả năng hồi phục cũng mạnh mẽ, tuy vậy thì cậu cũng vẫn phải ngâm thêm nước suối mới có thể hồi phục nhanh như vậy. Nếu không có khi không kịp đi du lịch mất.
Lúc dọn hành lí, Quân Thanh Dư hỏi: “Phía Thi Khải Tân đã sắp xếp xong rồi chứ?”.
“Ừ, vẫn như cũ thôi, có vấn đề quan trọng gì thì gửi tin nhắn, những việc khác do Thi Khải Tân xử lí”.
Quân Thanh Dư nói: “Thăng chức tăng lương thì sao?”.
“Có hết”.
“Tốt rồi”.
Hai người đi du lịch bằng phi thuyền của Đế Quốc, dẫn theo phi hành đoàn chuyên nghiệp.
Thi Khải Tân đứng ở một bên, “Điện hạ à, tôi thấy hai người đi du lịch dẫn tôi theo vẫn tốt hơn đấy, tôi có thể giúp hai người xử lí vài rắc rối này”.
“Như tôi thấy, điện hạ và bệ hạ đều không thích nói chuyện, thế này gặp chuyện gì cần mặc cả hay hỏi đường biết phải làm sao?”.
“Dẫn tôi theo tiện vô cùng, tôi chính là chuyên gia trong việc giao tiếp rồi, đã thế còn hiểu được tiếng địa phương của nhiều hành tinh nữa”.
“Điện hạ thấy sao, suy xét lại chút chứ?”.
Thi Khải Tân không muốn ở lại hành tinh chủ làm việc rất hết lòng hết sức mời chào bản thân.
Quân Thanh Dư không hề nghĩ những vấn đề này có gì to tát, tuy vậy cậu vẫn nói: “Có Ngu Tri đi theo rồi”.
“Nhưng vẫn có những thứ Ngu Tri không lo được hết mà? Tôi hiểu cậu hơn, tôi làm vệ sĩ cho cậu lâu như vậy, đột nhiên thay Ngu Tri vào, cậu sẽ thấy không quen đúng không?”.
Thi Khải Tân giả bộ nức nở, “Cho tôi đi theo đi, sự vụ ở Đế Quốc giao cho Ngu Tri làm được mà”.
“Tôi đúng là kẻ không đáng tin, chẳng có tài có đức gì hết”.
Quân Thanh Dư: “…”. Người người thì tranh nhau, sao anh lại ghét bỏ nó thật lòng thật dạ đến thế.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, “Sau khi phi thuyền dừng lại ở một hành tinh, lộ trình sau đó của chúng tôi sẽ không giống như lịch trình đã lên kế hoạch đâu”. Bọn họ rất có thể sẽ dùng phi thuyền dân dụng, Ngu Tri cũng sẽ đi về cùng.
Thi Khải Tân thấy có cơ hội là chen vào ngay, “Vậy lúc đầu đi theo lộ trình cũ có thể dẫn tôi theo mà!”.
Đã nói đến nước này rồi, Quân Thanh Dư còn từ chối thì có vẻ không hợp lí lắm, cậu bèn đáp: “Anh đi đổi với Ngu Tri đi”.
“Đã rõ!”, những giọt nước mắt mà Thi Khải Tân giả khóc rặn ra còn chưa rơi xuống thì anh ta đã hí hửng chạy đi tìm Ngu Tri rồi.
Phó Viễn Xuyên bước đến, “Chuẩn bị xong hết rồi, lên phi thuyền thôi”.
“Ưm”. Quân Thanh Dư nói: “Em để Thi Khải Tân thay cho Ngu Tri rồi”.
“Em tự mình quyết là được”, thay đổi người chỉ là chuyện nhỏ, nếu Quân Thanh Dư đã quen với Thi Khải Tân hơn thì để Thi Khải Tân đi theo cũng được.
Phi thuyền nhỏ hơn nhiều so với chiến hạm. Dù là phi thuyền của Đế Quốc đi nữa cũng không to hơn chiến hạm, thậm chí còn nhỏ và tinh tế hơn một chút. Tuy kích cỡ không quá khác biệt, nhưng vài tiểu tiết thì lại nhiều hơn so với chiến hạm, thiên về sử dụng thường ngày.
Trừ những người ở phòng điều khiển thì chỉ còn mỗi Thi Khải Tân đi cùng. Nhưng khi Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên ở chung, Thi Khải Tân sẽ âm thầm lui lại. Bóng đèn thì cũng phải có quy tắc, khi nào nên lộ mặt mà khi nào nên biến mất.
Quân Thanh Dư ngồi trong rạp phim bên trong phi thuyền, vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim giết thời gian. Phim trên phi thuyền đều là những bộ phim nổi tiếng gần đây, cậu chọn ra một bộ phim ma nhận được đánh giá cao, lại còn hợp với các cặp đôi để xem.
Nhưng mà… lần thứ ba nhìn thấy gương mặt trắng bệch chết chóc của hồn ma, cá nhỏ vẫn chưa nhào vào lòng anh.
Phó Viễn Xuyên ôm vai cá nhỏ, hỏi: “Em thấy sao?”.
Quân Thanh Dư suy tư đáp: “Hừm… Em thấy cũng được, chỉ là hơi ngọt quá, cho ít bơ chắc sẽ ngon hơn”.
