Ôn Hủ Hủ nhìn ngây người, vất vả mới phục hồi tinh thần lúc này mới nhanh chóng đi qua.
Kết quả, cô liền nhìn thấy Hoắc Dận đã bấm điện thoại nói qua microphone: “Không cần ông nội tới!”
“!!!”
Mẹ ơi!
Ôn Hủ Hủ da đầu đều tê dại.
“Thằng nhóc, vì sao con không muốn ông nội đến? Con bị bệnh nên ông nội mớimới đến thăm con.”
“Không cần!”
Hoắc Dận lạnh lùng, tàn nhẫn lẫn thờ ơ.
Ôn Hủ Hủ ôm ngực của mình, cảm giác được trái tim muốn từ trong lòng ngực nhảy ra, mà trong đầu lại tưởng tượng được bộ dáng ông lão tóc bạc trong điện thoại bị cậu cháu trai này chọc tức.
Nghiệp chướng, cũng không biết ông lão kia có bị đứa cháu này làm cho tức chết hay không!
Sau vài phút nói chuyện, đúng như dự đoán Hoắc lão gia sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, Hoắc Dận cuối cùng vẫn thất bại.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Một lúc sau, Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bị đông cứng, Ôn Hủ Hủ cẩn thận dỗ dành con trai một câu: “Không sao đâu, Dận Dận, ông ấy đến thì đến, dì không sao.”
“Con có việc! Con không muốn gặp ông nội!”
Không nghĩ tới, Hoắc Dận vẫn cứng miệng nghiến răng nói ra một câu kinh người như vậy!
Cho nên, Ôn Hủ Hủ hiểu lầm rồi sao? Đứa con trai này căn bản không phải đang giúp cô, mà là bởi vì chính cậu không muốn gặp ông nội?!
Ôn Hủ Hủ nhất thời không biết nên nói gì.
“Dì biết lái xe không?”