Thời gian thấm thoát trôi qua, lại thêm nửa tháng.
Cố Gia Huy vẫn chưa hề có tin tức gì, nói gì mà sẽ không để Hứa Minh Tâm không tìm thấy mình. Đều là lừa con nít cả.
Sắp đến kỳ nghỉ quốc khánh rồi, Bạch Thư Hân cũng muốn về nhà nên Hứa Minh Tâm đưa cô ấy tới nhà ga.
Bạch Thư Hân nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm rồi hỏi: “Nghỉ tận bảy ngày, cậu định làm cái gì?”
“Tớ còn làm gì được nữa chứ, chắc chắn là đi quán bar làm thêm rồi.”
Bạch Thư Hân nghe thấy thế thì bất đắc dĩ trợn tròn mắt.
“Hứa Minh Tâm, chồng chưa cưới của cậu đã biến mất gần một tháng rồi, cậu không sốt ruột à?”
“Sốt ruột chứ. Tớ sốt ruột lắm đấy.”
Mỗi lần thầy hướng dẫn mắng Hứa Minh Tâm thì trong lòng cô đều nghĩ rằng có phải là Cố Gia Huy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Tai nạn xe cộ? Rơi xuống vực? Rớt xuống biển…
Hay là cũng bị giáo sư đến từ thế giới khác ép buộc?
Hứa Minh Tâm nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng không thể nào xác nhận được.
Bạch Thư Hân thấy thế thì mệt lòng gõ lấy cái đầu nhỏ của Hứa Minh Tâm.
Dung lượng não của Hứa Minh Tâm quá nhỏ, không có chỗ để quan tâm nhiều như vậy. Chuyện này cũng không biết là phúc hay là họa nữa.
Bạch Thư Hân lấy hai tấm vé máy bay và một số đồng Euro ra rồi đặt vào trong tay Hứa Minh Tâm.
“Tớ đã xin nghỉ cho cậu rồi, cậu cứ việc đi qua tìm chồng chưa cuới của cậu. Đây là vé máy bay, khởi hành lúc sáng mùng bảy. Cậu đừng lên nhầm đấy biết không?”
“Thư Hàn, cậu…”