Điền Nguyên há miệng thở mạnh, không phải chứ, hay là…
Tay Bạch Trúc không kìm được siết chặt, đáy mắt thoáng qua một tia u ám.
“Không tồi.” Cuối cùng Thái Tử cũng ngắm nghía đủ rồi, nhấc tay chỉ sang bên cạnh, “Cậu ngồi đây đi.”
Mọi người ồ lên.
Tròng mắt Điền Nguyên khẽ xoay, không nói thêm gì bước tới nhấn lên bàn gỗ một cái, tít một tiếng chỗ trống mà Thái Tử chỉ bỗng dâng lên một cái ghế dựa, anh cười tủm tỉm nói với Đỗ Cửu: “Xem kìa, là thiếu sót của tôi, cả buổi rồi cũng quên mời chú em ngồi, lại đây chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Đỗ Cửu vốn tưởng rằng mình làm thương nhân đã lươn lẹo lắm rồi nhưng không ngờ vẫn còn non, khó trách anh Điền có thể lăn lộn tới bên cạnh Thái Tử, dáng vẻ gió chiều nào theo chiều ấy biết co biết duỗi này khiến y hoàn toàn phục rồi, đúng là hổ thẹn không bì nổi.
Xem ra về nhà còn phải học hỏi nhiều hơn.
Nhưng mà trong lòng y vẫn còn chần chứ không tiến lên ngay, dáng vẻ của Thái Tử này nhìn sao cũng thấy vừa mắt y, tuy biết bản thân phong hoa tuyệt đại không ai sánh nổi nhưng y cũng không phải người tùy tiện như vậy, tục ngữ nói không thể cúi đầu trước uy vũ, nghèo hèn cũng không thể thay đổi, giàu sang không nên…”
“Ngồi.” Thái Tử nhẹ liếc y một cái, Đỗ Cửu giật mình không dám hó hé bước tới ngồi xuống.
Khụ, đương nhiên gì cũng không quan trọng bằng mạng, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.
Ừm, thiệt là vậy đó, y tự mặc niệm trấn an bản thân, có dũng mà không có mưu là đồ ngu, ai bảo người ta là Thái Tử cơ chứ, tánh mạng của mình và người nhà chỉ cần một câu nói của người ta thôi, ngoan ngoãn nghe lời tùy vào hoàn cảnh mà làm đi.
Trong lòng Đỗ Cửu nơm nớp lo sợ nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười kia có hơi gượng gạo.
Trong lòng y vẽ ra mấy cái giả thuyết, thậm chí ngay cả tình huống xấu nhất cũng nghĩ tới, nhưng mà không ngờ Thái Tử chẳng làm gì y cả, tựa như hoàn toàn quên mất còn có một người ngồi đây vậy, thậm chí còn không nói thêm câu nào với y.
Đỗ Cửu không lần được suy nghĩ trong đầu hắn nên chỉ có thể cố sức bình tĩnh, dùng tới 2 vạn phần trăm tinh thần đối phó với mấy người ở đây.
Thái Tử không để ý tới y nhưng Điền Nguyên lại cực kỳ nhiệt tình, cho dù chơi gì cũng rủ y theo, những người khác bỗng dưng cũng không có cảm giác xa cách cao cao tại thượng trước kia mà rất tự nhiên thân thiết với y, khiến Đỗ Cửu sinh ra ảo giác rằng dường như bọn họ vẫn luôn là người một nhà vậy.
Trước mặt mọi người dĩ nhiên Bạch Trúc sẽ không làm khó y, qua mấy lượt trò chơi đã bắt đầu gọi đến gọi đi anh Tiểu Phong, cộng thêm khuôn mặt ngây thơ trong sáng khiến người ta không thể ghét nổi.
Không thể không nói Phong Tuyệt Đại có một chỗ kỳ lạ đặc biệt đó là nhìn người rất chuẩn, đương nhiên dưới góc nhìn của y thì chính là thương nhân trời sinh, dựa vào việc y không biết trước cốt truyện như Đỗ Cửu nhưng lại xa cách Bạch Trúc theo bản năng, làm sao cũng không thể thích nổi.
Đỗ Cửu biết trong lòng thì biết vậy nhưng sẽ không để lộ ra mặt, cô tới tôi đi cũng gọi Tiểu Trúc Tử à Tiểu Trúc Tử ơi, diễn thôi mà, y cũng biết vậy.
Đương nhiên trong lúc đó y cũng không chỉ mãi lo chơi, còn ngấm ngầm gom được không ít tin tức.
Ví dụ như thân phận tính cách của mấy cậu ấm này, ví dụ như sơn trang này là nhà riêng của Thái Tử, hôm nay bọn họ tới đây chỉ là tụ tập chơi bời thôi, hơn nữa không chỉ mấy người bọn họ mà ngoài phòng khách còn có mười mấy người do em trai trong tộc Thái Tử tiếp, không có tư cách vào trong này. Lá mặt lá trái trong lời nói hiển nhiên ám chỉ Đỗ Cửu là ngoài ý muốn, nếu không phải vì lần nọ nhìn thấy dáng vẻ giao nhân của y trong trò chơi, tò mò rằng y là người chơi hay NPC cũng sẽ không mời y tới đây.
Bỗng chốc Đỗ Cửu không biết nên nói bản thân may mắn hay xui xẻo nữa, nhưng mà xem ra trước mắt chuyện này là may mắn, dù gì cũng làm quen được với những người mà ngay cả cha y cũng không trèo nổi kia mà, còn về sau này thế nào phải dựa vào bản thân mình rồi.
Tuy rằng Đỗ Cửu chơi đùa với mấy cậu ấm nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn Thái Tử, Thái Tử cũng không chơi với họ mà ngồi trên ghế thái sư bên cạnh đọc sách, còn là sách giấy nữa.
Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này rất ít người đi đọc sách giấy, nếu là người khác Đỗ Cửu không khỏi sẽ cảm thấy hắn giả vờ giả vịt, nhưng đổi thành Thái Tử thì lại thấy đương nhiên phải vậy, quả nhiên con người ai cũng tiêu chuẩn kép cả.
Rõ ràng là cũng một chuyện nhưng vì người kia quyền cao chức trọng nên dường như cảm thấy hắn làm gì cũng đúng hết.
Đương nhiên đây là Đỗ Cửu nghĩ thầm trong lòng, nếu bảo y nói ra khỏi miệng bảo đảm có thể tuôn ra cả đống lời nịnh hót thanh tao thoát tục.
Chớp mắt cả buổi trưa đã trôi qua, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, cuối cùng Thái Tử cũng để quyển sách trên tay xuống, mọi người cũng đồng loạt dừng lại, lúc này Đỗ Cửu mới nhận ra không phải chỉ mình mình lén nhìn Thái Tử mà ai cũng vậy hết.
Đỗ Cửu bỗng dưng có hơi đồng cảm với bản thân, dựa vào giá trị nhan sắc của y trước giờ đều là mọi người xung quen lén lút quan sát y, y chỉ có cái mặt nên chỉ cần đeo khẩu trang là được, nhưng Thái Tử thì không, mỗi một hành động đều bị chú ý, hơn nữa những người này không phải vì thích hắn mà là vì sợ hắn, cho dù là Bạch Trúc cũng không ngoại lệ.
Bỗng dưng cảm thấy Thái Tử có hơi đáng thương, ngay cả một người bạn thật lòng cũng không có, cho nên cha y nói không sai mà, quyền lực có một chút là được rồi, tiền bạc dư một chút là đủ rồi, làm người thấp quá cũng không hay mà cao quá cũng không tốt.
Như vậy nhìn lại cha mình đúng là thông minh nhất, nếu không phải lúc này gặp phải nguy cơ sống còn thì e rằng đã dạy y không được nóng vội ngóc đầu lên rồi nhỉ?
Y có hơi hiểu ra.
Thái Tử gấp sách lại đứng lên: “Mọi người cứ chơi tiếp, tôi đi trước.”
“Không sao không sao cả, chính sự quan trọng, bọn tôi tự mình chơi được.”
“Anh yên tâm, khó lắm mới tới trang viên này được một chuyến, bọn này sẽ chơi cho đủ mà.”
“Tạm biệt đại ca, đi đường cẩn thận!”
…
Đỗ Cửu còn đang do dự không biết có nên tiến lên chào tạm biệt Thái Tử không lại bỗng thấy hắn nhìn mình: “Đi thôi.”
??
Đám người lặng phắt, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Thái Tử và Đỗ Cửu.
“Chú em này cậu ngơ ra làm gì, Thái Tử gọi cậu kìa, đi nhanh.” Điền Nguyên không biết bước tới sau lưng Đỗ Cửu lúc nào, cười tủm tỉm đẩy y một cái.
Đỗ Cửu bỗng dưng không cẩn thận vọt thẳng tới trước mặt Thái Tử, xém chút nữa đã ngã xuống, Thái Tử tiện thế đỡ lại sau đó nắm tay y, xoay người lại gật gật đầu với đám người Điền Nguyên rồi tự nhiên như ruồi tóm lấy tay Đỗ Cửu kéo đi.
Đỗ Cửu: Tình hình gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt dám cường đoạt con gái, xì, trai trẻ nhà lành à?
Y giật ra nhưng ai ngờ Thái Tử giữ chặt vậy đâu, cơ bản không thể nào thoát được.
Y quyết định rút lại câu nói mình cảm thấy Thái Tử đáng thương lúc nãy, vẫn nên thương mình trước đi, tình hình này không biết báo cảnh sát có tác dụng hay không nữa.
Haiz, quả nhiên người đẹp số đều khổ mà, đều tại ông trời sao lại sinh ra y hoàn mỹ tới vậy, cho dù một xíu xiu khuyết điểm cũng không cho y nữa chứ, haiz!
Hệ thống: “…”