Nàng cầm roi vàng, ánh mắt như đao, roi vàng đánh ra tiếng giòn vang trên mặt đất: “Bổn cung muốn xem ai dám động!”
An Tri Khác cả kinh, theo bản năng lui ra sau một bước. Trưởng công chúa luôn ở trong nhà, không ít người đã quên nàng từng ngang ngược kiêu ngạo. Nàng là nữ nhi duy nhất của Triệu Thái Hậu, cũng là đứa con tiên đế sủng ái nhất. Vì từ nhỏ kiêu ngạo, hành sự không hề cố kỵ, tiên đế sợ sau này nàng bị ức hiếp, đặc biệt ban roi vàng, trừ Thái Hậu, đều có thể đánh.
Không nghĩ tới sẽ bị nàng chặn ngang, An Tri Khác thầm nghĩ không tốt. Quả nhiên lại nghe nàng nói: “Bệ hạ bệnh nặng hôn mê, bổn cung không thấy được thánh nhan, Thừa tướng phụng mệnh ai hành sự?”
An Tri Khác cắn răng, khom người nói: “Bệ hạ bệnh nặng, Thái tử giám quốc, tất nhiên là phụng mệnh Thái tử.”
Lại nghe Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Tiêu Kỳ Án dâm loạn cung đình, hành hạ dân nữ đến chết, tính tình tàn bạo bất nhân. Kẻ vô phẩm vô đức như thế, sớm bị hoàng huynh phế truất. Mà nay các ngươi bắt giữ hoàng huynh, giả truyền thánh chỉ, đổi trắng thay đen, thật cho rằng thế nhân đều mù rồi sao?”
Nàng vừa dứt lời, bá tánh tụ tập vây xem ồ lên, sau đó là một trận nghị luận cao thấp. Trong mắt bọn họ có sợ hãi cũng có khinh thường. Có thư sinh xúc động phẫn nộ trốn trong đám người hét: “Trưởng công chúa nói cực phải! Bắc Chiến Vương lãnh binh tây chinh, các ngươi lại thừa dịp ngài ấy không ở đây, bịa đặt chứng cứ mưu hại Vương phi, thật là làm người ta lạnh lòng!”
Trong thời gian ngắn, phụ họa không ngừng bên tai.
An Tri Khác quay đầu nhìn một cái, ý bảo cấm vệ quân đuổi người. Bá tánh ồn ào dần tan, nhưng mục đích của An Tri Khác cũng vô pháp đạt được.
Nhìn An Trường Khanh thật sâu, ông phất tay nói: “Chúng ta đi!”
Đợi người đi rồi, Trưởng công chúa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người nhìn An Trường Khanh, lo lắng nói: “Tiêu Kỳ Án sẽ không dễ từ bỏ ý đồ. Ngoài sáng không thành, sẽ âm thầm động thủ.”
An Trường Khanh không ngờ nàng sẽ ra mặt, trong thời gian ngắn biểu tình hơi phức tạp: “Ta đã có cách ứng phó, nhưng Trưởng công chúa không nên liên lụy vào. Sợ là Thái Hậu sẽ chỉ trích.”
Tiêu Hữu Hỉ cười cười, thần sắc có chút tiêu điều: “Ta hiểu rõ tâm tư mẫu hậu, nhưng không thể gật bừa. Huống hồ…… nếu ta đã hồ đồ một lần, sẽ không định hồ đồ lần hai.”
An Trường Khanh thấy sắc mặt của nàng thoải mái rất nhiều, cũng không khuyên bảo không cần thiết, mời nàng vào phủ uống trà, lại đi xem hai huynh muội Tiêu An Hoành, mới đưa nàng rời đi. Lúc gần đi An Trường Khanh do dự một chút, vẫn dặn dò nàng mấy ngày nay tận lực ít ra ngoài.
Tiêu Hữu Hỉ chăm chú nhìn y một lát, tựa hồ hiểu gì đó, gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
***
Chuyện của An Trường Khanh và Trưởng công chúa, rất nhanh truyền khắp Nghiệp Kinh. Mấy ngày nay triều đình hành động không ngừng, trong thành có rất nhiều người hoảng sợ, bá tánh không hiểu thế cục, nhưng không ít thư sinh lại rõ ràng—— đây là tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Nếu bọn họ không biết tội ác của phế Thái tử, có lẽ cũng ngầm thổn thức cảm khái tranh đấu trong thiên gia, nhưng sau lời nói của An Trường Khanh, trong thành bỗng có rất nhiều ăn mày hát ca dao, còn có ai đó dán tội thư khắp nơi, nói rõ ràng tường tận tội ác của phế Thái tử Tiêu Kỳ Án.
Trong thời gian ngắn, thanh danh của Tiêu Kỳ Án ngã xuống đáy cốc. Không ít học tử không biết sợ viết văn chương công kích tội ác của Thái tử, lại vạch trần Triệu Thái Hậu và Triệu gia lòng muông dạ thú. Trong khi nổi phong ba, Quy Đức tướng quân Thư Linh Đình làm khó dễ, mang binh vây hoàng cung, chỉ thẳng Triệu Thái Hậu và Triệu Hoàng Hậu gà mái báo sáng*, bắt giữ thiên tử, mưu hại huyết mạch hoàng gia. Tam hoàng tử bị giam cầm trong cung được gã cứu ra, cũng chỉ trách mạnh mẽ Hoàng Hậu lấy vu cổ mưu hại hoàng đế, lại giá họa Thư quý phi. Ý đồ mưu triều soán vị.
(*Gà mái báo sáng: tỷ dụ phụ nữ trộm quyền loạn chính)
Hai bên giằng co, rất nhanh phát triển dùng binh khí đánh nhau. Địa bàn của Thư Linh Đình ở Vũ Châu, binh mã ở Nghiệp Kinh cũng không nhiều.
Mà Tiêu Kỳ Án nắm giữ hai vạn binh mã Vệ Úy Tự, lại có Nguyễn Châu Túc Hoài Nghĩa gấp rút tiếp viện, trận giằng co này, cuối cùng biến thành đơn phương huyết tẩy tàn sát.
Cả nhà Thư gia bị tàn sát sạch sẽ, Tam hoàng tử thành loạn thần tặc tử, biếm làm thứ dân sau đó bêu đầu.
Ngay sau đó, mượn lý do thanh tra loạn đảng, triển khai triệt để quét sạch.
Trong thành Nghiệp Kinh, bá tánh đóng chặt cửa nhà, những tội thư đã bị tiêu hủy, phàm là trong thơ từ văn chương của học tử ám chỉ Thái tử, tất cả bị bắt vào ngục, người dẫn đầu lập tức chém đầu. Rõ ràng là giữa hè, trong thành lại như trời đông giá rét hiu quạnh, thần hồn nát thần tính, mỗi người cảm thấy bất an.
Đường Trường Nhạc bị máu tươi nhiễm đỏ, trên đường phố là từng đội cấm vệ quân cầm vũ khí tuần tra.
Ngoài phủ Bắc Chiến Vương càng được thủ vệ chặt chẽ, ngay cả hạ nhân cũng không thể ra ngoài. May mắn trong phủ đã dự trữ đủ đồ ăn, mới không bị cản tay.
An Trường Khanh ngồi trong phủ an bài điều động nhân thủ. Vừa nghe mật thám báo cáo, vừa nhanh chóng đề bút viết.
“Quý đại nhân và vài vị đại nhân khác ở trong ngục vẫn khỏe chứ?”
Thám tử nói: “Bị chút đau khổ da thịt, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Quý đại nhân bảo ngài đừng lo, cứ theo kế hoạch là được.”
An Trường Khanh gật đầu, lại lấy bút khoanh tròn mấy nhà: “Âm thầm đưa lương thực cùng vài người bảo vệ phủ đệ của các đại nhân, cần phải bảo vệ gia quyến của họ. Hiện giờ không thể ra ngoài, ngày tháng quá dài, bọn họ sẽ cạn lương thực.”
Hai thám tử lĩnh mệnh rời đi, An Trường Khanh lại hỏi: “Trong cung thế nào?”
“An Khánh Đế vẫn đang hôn mê, phế Thái tử nghiễm nhiên cho mình là con thiên tử, sợ ít ngày nữa sẽ muốn chiếu thư kế vị.”
An Trường Khanh dừng bút, trầm ngâm một lát nói: “Nếu hắn muốn kế vị, sợ lập tức muốn khai đao đến phủ Bắc Chiến Vương, lấy ta cùng thế tử quận chúa ra uy hiếp Vương gia. Ngươi truyền lệnh xuống, trong phủ tăng đề phòng. Lấy hết hỏa khí trong nhà kho. Binh lính quen dùng hỏa khí tạo thành một đội, trốn ở sau phối hợp tác chiến. Nếu ta đoán không sai, sợ là đêm nay bọn chúng sẽ động thủ.”
Nói xong y gác bút, lại xoa giữa mày, hỏi: “Bao lâu nữa Vương gia sẽ về?”
“Nhiều nhất ba ngày sẽ đến.” Hộ vệ thống lĩnh nói.
“Chúng ta chỉ cần kéo dài ba ngày này là được.” An Trường Khanh nói.
An Trường Khanh lại dặn dò chút việc vặt, thống lĩnh hộ vệ lĩnh mệnh đi an bài nhân thủ. Mà An Trường Khanh bỏ sắc mặt ngưng trọng, xoay người đi nhìn hai huynh muội Tiêu An Hoành.
Tình thế gay gắt bên ngoài vẫn chưa ảnh hưởng tới vương phủ, mỗi ngày huynh muội Tiêu An Hoành vẫn được nhũ mẫu cho ăn uống chơi đùa, trái lại béo hơn trước một ít. Có lẽ vì nguyên nhân huyết mạch, hai huynh muội biết nói chuyện sớm hơn trẻ con bình thường, sau khi An Trường Khanh kiên nhẫn dạy hai huynh muội, chúng đã có thể rõ ràng gọi “Phụ phụ” và “Cha”.
Sau khi mở miệng nói câu đầu tiên, hai anh em như phát hiện chuyện mới lạ, mỗi ngày đều muốn gọi “Phụ phụ” hoặc “Cha” không ngừng, chỉ khi An Trường Khanh đến, chúng mới an phận một lát.
Hôm nay An Trường Khanh mới vào cửa, Tiêu An Châu liền đẩy ca ca ra, thanh âm vừa mềm vừa ngọt liên thanh gọi “Cha”.
An Trường Khanh sải bước đến, bế hai huynh muội lên hôn một cái, lại cố hết sức ước lượng nói: “Nặng thêm không ít.”
Hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, An Trường Khanh chỉ có thể ôm một lát, sau đó đặt chúng lên thảm chơi đùa.
Tiêu An Hoành víu đầu gối y bò đến, nắm lấy vạt áo y nhìn xung quanh kêu “Phụ phụ”, đôi mắt to đen láy tràn đầy nghi hoặc.
An Trường Khanh cố ý dạy chúng, “Phụ phụ” là gọi Tiêu Chỉ Qua, “Cha” là gọi mình. Lúc này Tiêu An Hoành lại gần gọi “Phụ phụ”, hiển nhiên nghi hoặc vì sao không thấy Tiêu Chỉ Qua.
Y cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tiêu An Hoành, nghiêm túc mà giải thích: “Đừng gấp, phụ thân các con sẽ sớm về với các con.”
Tiêu An Hoành cái hiểu cái không, chớp mắt nắm vạt áo y cười khanh khách, vui vẻ dính nước miếng đầy mặt An Trường Khanh.
An Trường Khanh dỗ hai huynh muội chơi mệt, chờ chúng ngủ say, mới gọi nhũ mẫu bế hai huynh muội, dưới sự hộ tống của hộ vệ, theo ám đạo trốn vào ám thất.
Đêm nay, chỉ sợ là đêm không ngủ được.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Chờ ta về chém dưa xắt rau!
Phế Thái tử: Mẹ nó, sao lại là ngươi?