Ngự y thấy mình không chẩn đoán ra được gì, nhưng nhìn bệnh tình rất nghiêm trọng. Vì không muốn làm mất đi sự tín nhiệm cùng thanh danh làm nghề y đã hơn chục năm nay, ông đành phải nói một chứng bệnh chung chung, câu cửa miệng mà những tên lăng băm ngoài chợ thường hay nói.
“À, cậu lính này thân thể quá suy nhược, sau lại bị kinh sợ, tinh thần bất ổn dẫn đến thổ huyết, để tôi kê cho cậu ta vài phương thuốc điều hòa cơ thể.”
“Kinh sợ?” Có đùa nhau không thể, cái vẻ cợt nhả kia của hắn mà kinh sợ nỗi gì.
Ngự y xin phép đi bốc thuốc lùi ra ngoài thật nhanh.
A Đa Đa thấy Hạ Thôi Mị quay trở lại giường lập tức diễn một mặt đau đớn than khóc:
“Ôi đau quá, đau chết ta rồi, nữ nhân ở đây thật hung hãn, hơi tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, sợ quá… sợ quá.”
“Ngươi…hừ, có im miệng đi không, có tin ta trực tiếp cho ngươi ăn thêm một cước nữa?”
“Ta không biết, ngươi phải chăm sóc ta từ giờ đến khi ta khỏi.”
Hạ Thôi Mị lườm A Đa Đa một cái sắc lạnh khiến đôi mắt lưu manh bày trò của hắn thu liễm lại không ít.
“Dựa vào cái gì chứ, ta sao lại phải chăm sóc ngươi?”
A Đa Đa nở một nụ cười đểu cáng, lộ hàm răng trắng bóc ẩn hiện trong chiếc miệng toàn máu.
“Đường đường một nữ tướng lại đả thương nghiêm trọng một người lính mới, quả là đặc sắc, đặc sắc vô cùng nha.”
“Ngươi… được rồi, ta biết rồi.” Hạ Thôi Mị tức giận hậm hực bước ra ngoài.
Từ hôm đó hình ảnh một tướng một lính luôn dính lấy nhau như hình với bóng.
“Ta muốn ăn nho.”
“Hừ, đây.” Hạ Thôi Mị miệng thì hậm hừ tức giận nhưng tay vẫn thành thục đút nho cho ai đó.
“Ta muốn uống nước.”
“Ta muốn ăn điểm tâm.”
“Ta muốn…”
…..
…..
“Này, ta nói không phải chứ, ngươi bị đau mồm mà sao ăn lắm thế, hơn nữa đau mồm chứ có phải đau tay đâu, tự lấy mà ăn.”
“Ngươi không nhớ ngự y nói cơ thể ta rất suy nhược sao?”
Hạ Thôi Mị: “…”
Hạ Thôi Mị bất lực câm nín hoàn toàn. Bị suy nhược cái khỉ gì mà ăn khỏe thế không biết.
Hôm nay cô đang ở trong phòng mình thì A Đa Đa bước vào. Hạ Thôi Mị nét mặt giận dữ, khó chịu ra mặt nhìn hắn, ai trong quân doanh mà không biết phòng của cô là nơi không được tùy tiện bước vào.
Thứ nhất là cô thích không gian riêng tư, là nơi lưu giữ nhiều tài liệu, bản đồ cơ mật, thứ hai dù mang trên người là một tướng quân nhưng cô vẫn là một thân nữ nhi. Nên cô đã hạ lệnh bất cứ ai trong quân doanh cũng không được phép vào phòng cô.